Thứ Sáu, 29 tháng 11, 2024

HỘI NGHỊ GIÁO DỤC

Tuần trước, tôi tham gia vào đoàn đi công tác nước ngoài học tập kinh nghiệm. Chúng tôi được dự thính một cuộc họp của Hạ nghị viện nước bạn. Cuộc họp đó bàn về đổi mới giáo dục phổ thông. Các vấn đề hội nghị thảo luận vô cùng phong phú, tôi có ghi chép lại dưới đây.

Đầu tiên, Ngài Chủ tịch Hạ nghị viện phát biểu về tầm quan trọng của giáo dục đối với một quốc gia. Ngài ấy cho rằng, giáo dục là đào tạo con người, mà con người lại là trung tâm của xã hội, không có con người thì không có xã hội, không có xã hội thì không có con người, vân vân và vân vân. Nói chung, Ngài phân tích rất chí lý! Cuối cùng, Ngài Chủ tịch Hạ nghị viện kết thúc: "Hôm nay, Hạ nghị viện muốn nghe các nghị sỹ đóng góp ý kiến để xây dựng nền giáo dục phổ thông phù hợp với yêu cầu phát triển của đất nước. Nếu có chất vấn, đề nghị Ngài Giám đốc Cơ quan Giáo dục Quốc gia trả lời".

Một ông nghị đứng lên: "Hôm nọ, tôi đi tiếp xúc cử tri. Có cử tri hỏi, tại sao sách giáo khoa cứ phải thay đổi xoành xoạch? Gia đình cử tri ấy có bốn thằng con trai, mỗi đứa cách nhau một lớp, mà không thằng em nào dùng được sách của anh. Thế nên, sách cứ để đầy nhà, vứt thì tiếc, bán sách cũ chẳng ai mua, vì chương trình học thay đổi mất rồi. Đề nghị Ngài Giám đốc Cơ quan Giáo dục Quốc gia giúp tôi trả lời vấn đề này."

Ngài Giám đốc Cơ quan Giáo dục Quốc gia là một nhà trí thức đáng kính. Ngài ấy có rất nhiều công trình nghiên cứu về giáo dục cả trong lẫn ngoài nước và được quốc tế công nhận. Gần đây, còn có thông tin, Ngài ấy được đề cử giải Nobel Giáo dục nữa cơ đấy. Ngài ấy từ tốn trả lời: "Kính thưa Ngài Chủ tịch Hạ nghị viện! Kính thưa các nghị sỹ! Chúng tôi luôn tìm mọi phương pháp để phát triển giáo dục phổ thông trong nhiều năm qua. Muốn phát triển, thì phải đổi mới. Thời đại bốn chấm không, mọi thứ đều thay đổi nhanh như vũ bão. Nếu đứng yên, giáo dục sẽ bị tụt hậu so với sự phát triển của thế giới. Việc sách giáo khoa nước ta thay đổi mỗi năm một lần, âu cũng là lẽ thường. Tôi đang đề xuất với chính phủ, nâng tần suất thay đổi sách giáo khoa lên nửa năm một lần, để phù hợp với tốc độ phát triển của đất nước."

Nghị sỹ khác phản đối: "Tôi đã nghiên cứu nền giáo dục của nhiều nước, họ có thường xuyên thay đổi sách giáo khoa như nước ta đâu? Khi nào có vấn đề mới, họ chỉ bổ sung thêm một đoạn, chứ không thay đổi toàn bộ sách. Xin Ngài lý giải vấn đề này!"

Ngài Giám đốc: "Thưa các Ngài, các nước khác làm gì có tốc độ phát triển ở mức hai con số trong mấy chục năm qua như đất nước ta. Cho nên, nước họ thay một trang sách giáo khoa, thì nước ta phải thay cả quyển là đúng rồi còn gì. Các ngài muốn con cháu chúng ta bị tụt hậu à?"

Một bà nghị bổ sung: "Ngài nói nước ta có tốc độ phát triển nhanh hơn các nước khác chỉ đúng về mặt kinh tế - xã hội thôi, còn các môn khoa học cơ bản có thay đổi gì đâu, đặc biệt là khoa học tự nhiên. Sao ta không bê nguyên sách giáo khoa toán, lý, hoá, sinh... của các nước phát triển dịch sang tiếng nước ta. Cứ chọn nước phát triển nhất thế giới mà copy, thì chắc là chuẩn không cần chỉnh. Thế là, cũng bớt đi phân nửa số sách giáo khoa cần thay đổi."

Ngài Giám đốc ôn tồn: "Bà chưa hiểu vấn đề rồi. Khoa học tự nhiên cũng phải gắn với năng lực con người và tình hình của mỗi quốc gia chứ. Đơn cử ví dụ này nhé! Vừa rồi, cảnh sát bắt được một ổ thuốc lắc, do người nước ta tự pha chế. Bọn này ghê thật! Chúng đều mới học hết cấp hai, mà sáng tạo ra công thức pha chế và xây dựng phòng thí nghiệm như giáo sư đại học. Cơ quan Giáo dục Quốc gia lập tức nghiên cứu sự việc trên và đi đến kết luận, người nước ta có sẵn năng khướu về hoá học. Cho nên, từ năm sau, chúng tôi sẽ giảm thời lượng dạy môn hoá xuống, tăng cường dạy môn đạo đức."

Một nghị sỹ vẫn chưa hài lòng: "Thế tôi hỏi Ngài, lịch sử nước ta mấy ngàn năm nay có gì thay đổi, mà lại phải thay sách giáo khoa môn sử?"

Ngài Giám đốc: "Ấy chết! Lịch sử thay đổi liên tục mà. Lịch sử là quan điểm của người sau đánh giá người trước, nên mỗi khi có công trình nghiên cứu mới về lịch sử, chúng ta phải cập nhật vào sách giáo khoa để con em chúng ta không bị nhầm lẫn về quá khứ.  Không hiểu đúng về lịch sử, thì làm gì có tương lai. Thế này nhé! Cùng một sự kiện là bề tôi giết vua, nhưng mỗi thời nhận định một khác. Lúc thì nói là anh hùng giết hôn quân, lập nên triều đại mới. Lúc khác, lại bảo đây là tạo phản, vị vua mới này chỉ được tính là ngụy triều. Ngài bảo, có phải thay sách giáo khoa lịch sử không? Nước ta là nước yêu lịch sử, nên các nhà sử học hàng năm sản xuất ra hàng trăm công trình nghiên cứu ấy chứ, mà công trình năm sau thường phủ nhận công trình những năm trước."

Một nghị sỹ khác có ý kiến: "Thời tôi còn đi học, tôi chỉ mang một cái cặp nhỏ, trong có vài quyển sách, quyển vở. Tôi vẫn xách cái cặp ấy, đi bộ mấy cây số đến trường, nhẹ như không! Thế mà ngày nay, học sinh tiểu học phải đeo ba lô mười mấy cân sách vở đi học. Có phải là chương trình giáo dục đang nhồi nhét cho học sinh quá nhiều vấn đề không?''

Ngài Giám đốc mỉm cười giải thích: "Quả thật, kiến thức có nhiều hơn, nhưng tôi cam đoan không nhồi nhét quá nhiều đâu. Chúng tôi đã có hẳn một đề tài nghiên cứu cấp quốc gia về vấn đề trọng lượng cặp của học sinh. Công trình này kết luận, cặp nặng rất có lợi, nó giúp học sinh rèn luyện thể chất hàng ngày. Cho nên, chúng tôi làm ra cái thời khoá biểu mười môn một ngày, để học sinh phải mang theo mười bộ sách vở. Làm thế, chúng tôi mới có điều kiện để giảm thời lượng của môn giáo dục thể chất xuống, tăng thời lượng học kiến thức lên. Thế có phải hay hơn không nào? Chứ muốn cặp nhẹ thì dễ lắm, sửa lại thời khoá biểu mỗi ngày một môn là xong ngay, nhưng như thế không có lợi cho giáo dục."

Bà nghị của một tỉnh miền núi phát biểu: "Vừa rồi, ngành giáo dục chủ trương ghép môn, như sinh vật ghép với vật lý thành môn Sinh Lý, lịch sử ghép với địa lý thành môn Sử Lý... Các môn ghép có hai phần chả liên quan gì đến nhau, nên gây áp lực rất lớn cho giáo viên. Thầy dạy vật lý phải dạy thêm sinh vật, còn cô dạy lịch sử phải dạy thêm địa lý. Do vậy, chất lượng giảng dạy cũng đi xuống. Cá biệt, môn Nghệ thuật được ghép từ âm nhạc và hội hoạ, không thầy nhạc nào dạy vẽ được và cũng không cô hoạ nào dạy nhạc được. Cho nên, có lớp chỉ được học nhạc, còn có lớp chỉ được học họa."

Ngài Giám đốc thừa nhận có vấn đề đó. Đây là giải pháp tình thế của ngành giáo dục, do tình trạng thiếu giáo viên gây ra. Ngài giám đốc hứa với Nghị viện, sẽ xem xét ghép lại các môn học cho phù hợp, ngay trong năm tới. Còn để giải quyết triệt để vấn đề thiếu giáo viên, Ngài Giám đốc đề xuất với chính phủ chính sách ưu đãi cho giáo viên, cụ thể là miễn học phí cho cả họ các thầy cô giáo. Phải ưu đãi như thế, thì các cháu mới chịu thi vào trường sư phạm.

Vừa nghe thế, một loạt nghị sỹ đứng dậy đồng tình. Người đại diện cho ngành điện đề xuất ai làm ngành điện, thì cả họ được dùng điện miễn phí. Đại diện ngành lễ tang cũng nhất trí là người trong ngành sẽ được cung cấp miễn phí áo quan cho cả họ... Hội trường ầm ĩ cả lên, mọi người nhao nhao đề xuất ưu tiên cho ngành mình... Ngài Chủ tịch Hạ nghị viện phải gõ búa để mọi người im lặng và nói: "Vấn đề ưu đãi cho các ngành ta bàn sau. Hôm nay, chúng ta tập trung vào giáo dục phổ thông thôi!"

Một ông nghị già góp ý: "Tôi thấy, chương trình dạy môn toán ở nước ta quá nặng và không thực tế. Như tôi đây, làm đến nghị sỹ, sắp về hưu rồi, cả đời tôi chỉ sử dụng bốn phép tính cộng, trừ, nhân, chia; cùng lắm là thêm bình phương, để tính diện tích đất khi mua bất động sản. Thế mà, chương trình phổ thông bắt học sinh học khai căn, rồi sin, cos... và cả tích phân, vi phân... nữa. Chẳng hiểu để làm gì? Những thứ đó cả đời người không ai dùng đến, trừ mấy nhà bác học. Bộ não con người có hạn, nạp vào kiến thức không cần thiết, thì sẽ không còn chỗ chứa kiến thức hữu ích nữa. Tôi đề xuất, loại bỏ môn toán khỏi chương trình từ lớp hai trở lên."

Một số nghị sỹ khác cũng đề nghị, bỏ phần lớn chương trình của các môn vật lý, hoá học, sinh học... và thay thế các môn thực tế hơn vào chương trình. Cụ thể là những môn kỹ năng sống phổ biến, như "ném đá dấu tay", "gắp lửa bỏ tay người", "qua cầu rút ván", "đánh bùn sang ao", ''đâm bị thóc, chọc bị gạo"... Ngài Giám đốc tiếp thu ý kiến của các nghị sỹ và cam kết, sang năm ngành giáo dục sẽ nghiên cứu và phát hành bộ sách giáo khoa mới, giảm bớt nội dung các môn khoa học cơ bản và thêm mới các môn kỹ năng sống.

Một ông nghị đứng lên hỏi: "Tình trạng bằng giả vẫn tràn lan, Ngài Giám đốc định giải quyết thế nào?" Ngài Giám đốc liền "đá bóng". Ngài ấy cho rằng, vấn đề bằng giả thuộc phạm vi quản lý của cơ quan chống hàng giả. Ngành giáo dục chỉ liên quan đến việc dạy và học mà thôi. Hơn nữa, vấn nạn bằng giả xuất phát từ nguyên nhân sâu xa là tiêu chí tuyển dụng lao động. Vị trí nào cũng cần một lô xích xông bằng cấp, như ngoại ngữ, vi tính, lý luận, nấu ăn, sửa xe... Nhiều vị trí không cần thiết phải do thạc sỹ, tiến sỹ đảm nhiệm, thế mà cũng đưa ra tiêu chí "ưu tiên cho người có bằng sau đại học". Tóm lại, Ngài Giám đốc cho rằng, bằng giả không phải là vấn đề của ngành giáo dục.

Và còn một số ý kiến nữa, nhưng những tranh luận nêu trên là thú vị nhất. Trong phát biểu bế mạc, Ngài Chủ tịch Hạ nghị viện cũng nhấn mạnh những vấn đề này và yêu cầu Cơ quan Giáo dục Quốc gia tập trung nguồn lực để giải quyết.

Hy vọng năm tới, nước bạn sẽ phát hành thành công bộ sách giáo khoa mới và học sinh không phải học toán nữa.

                                                                     HN, 25/11/2024
                                                                               N.K.H.

Thứ Năm, 28 tháng 11, 2024

NÊN ĐỂ CÁC ÔNG CHỒNG UỐNG RƯỢU

Sáng hôm qua, tôi ngồi uống cà phê cạnh bàn có mấy đứa con gái đang ngồi chém gió. Đang yên đang lành, bọn nó quay ra cãi nhau việc có nên cấm chồng uống rượu hay không. Một đứa tuyên bố: "Tao cấm tiệt thằng chồng tao uống rượu. Uống rượu vừa tốn tiền, vừa mất thời gian, vừa hại sức khoẻ, lại ảnh hưởng đến hạnh phúc gia đình." Nghe đến đó, tôi những tưởng sẽ diễn ra một màn nói xấu chồng và đấu tố tập thể việc uống rượu. Nhưng không, thật ngạc nhiên! Bọn còn lại nhao nhao phản đối. Chúng bảo, việc gì phải cấm chồng uống rượu chứ? Chồng uống rượu có bao nhiêu là cái lợi. Tôi tò mò, dỏng tai lên nghe xem bọn nó nói gì.

Một con, có vẻ lớn tuổi nhất trong bọn, mở đầu: "Bọn mày bảo, ở nước mình, không uống rượu kiếm tiền sao được! Người nước ta vốn được giáo dục tinh thần cảnh giác cao độ từ bé. Buổi sáng, trước khi con đi học, bà mẹ nào chả dặn đi dặn lại: "Ra đường, con không được nói chuyện với người lạ!" Rồi tối đến, đài tiếng nói lại phát chương trình "Câu chuyện cảnh giác" đều như vắt chanh... Ý thức cảnh giác đã ngấm sâu vào máu mỗi đứa trẻ. Lớn lên, ai cũng luôn cảnh giác với người lạ. Người ta cứ phải mời nhau đi uống rượu để tìm hiểu, rồi có làm gì thì làm. Mọi người chỉ có qua bữa nhậu mới trở nên thân thiết. Vì thế, nếu không uống rượu, chẳng quen biết ai để làm ăn. Tao cho chồng uống rượu thoải mái, miễn đem tiền về nhà là được."

Con khác thêm vào: "Không uống rượu thì làm sao lừa đối tác đi mát xa, karaoke, gái gú... được. Mấy lão đàn ông phải cùng chơi mấy món đó, mới coi nhau như anh em ruột. Đã là anh em rồi, muốn làm ăn gì mà chả được."

Lại một con có ý kiến: "Chồng tao là nhạc sỹ, ngày nào cũng phải uống rượu. Nếu không có rượu, lão ấy chẳng viết nổi một nốt nhạc, nhưng hễ ba xu rượu lại sáng tác vun vút. Rượu làm cho tâm hồn các nghệ sỹ thăng hoa, bao nhiêu tác phẩm nghệ thuật đều từ rượu mà ra đấy. Nhạc nuôi sống gia đình tao, rượu là nguyên liệu sản xuất nhạc, nên ngày nào tao cũng phải chuẩn bị rượu thật ngon cho lão ấy uống."

Một con ngồi cuối bàn từ tốn nói: "Tao thấy không cấm chồng uống rượu được đâu. Trên vô tuyến, phim nào mà chả có cảnh uống rượu. Từ phim ngôn tình đến kiếm hiệp, từ phim hành động đến tâm lý, từ phim dã sử đến lãng mạn..., rượu là thứ không thể thiếu. Phim không có cảnh hôn hít hay đâm chém thì được, chứ tuyệt nhiên không thể không có rượu. Những cảnh thề bồi hay ăn mừng hoành tráng đều dùng rượu, sao họ lại không dùng nước suối hay cô ca chứ? Chắc chắn, rượu có gì đó hay hơn! Từ bé đến lớn, hình ảnh uống rượu đã ngấm vào người bọn đàn ông qua bao năm tháng xem vô tuyến. Bọn nó làm quen với rượu từ lâu trước khi quen chúng ta. Nếu xét về yếu tố thời gian, bọn chúng thân với rượu hơn vợ. Đừng có dại mà cấm, tan nát gia đình là cái chắc!"

Một con khác lại kể: "Nhà tao có ông chú, ông ấy uống rượu mấy chục năm nay, da dẻ hồng hào, chả bệnh tật gì. Năm ngoái, bà vợ tự nhiên đi dự một buổi hội thảo về phòng chống tác hại của rượu. Về nhà, bà ấy cấm tiệt ông ấy uống rượu. Thế là toang! Mấy tuần sau, ông ấy đi cấp cứu. Bác sỹ kết luật, ông ấy bị "sảng rượu" (một loại bệnh do ngừng uống rượu đột ngột). Từ đó, sức khoẻ chú tao đi xuống, không vực lên được. Hôm qua là bốn chín ngày ông ấy đấy. Bọn mày thấy chồng đang uống rượu, tuyệt đối không được cấm nhá!"

Một con nữa bổ sung: "Tao hay xem phim lịch sử. Trước khi đánh trận, tướng sỹ đều uống rượu. Các trận đánh từ thời cổ đại đến Chiến tranh Thế giới lần một, lần hai đều thế cả. Lính Đức, Lính Mỹ, Lính Liên Xô... ông nào cũng uống rượu hết. Không uống rượu, thằng nào dám xông ra giữa làn mưa đạn? Rượu làm cho đàn ông dũng cảm hơn, làm được những việc bình thường không dám làm. Có khi nhờ rượu, bọn mình mới lấy được chồng ấy chứ! Đứa nào cấm chồng uống rượu là dở đấy, làm chồng nó hèn đi!"

Thêm một con nữa tham gia: "Giao thông nước ta vô cùng lộn xộn và nguy hiểm. Hôm nào tao cũng phấp phỏng, lo chồng bị tai nạn. Từ hồi có Nghị định 100, thằng chồng tao không đi xe máy nữa, nó sợ bị thổi nồng độ cồn. Ngày nào mà nó chả uống rượu, thế là nó đi taxi. Tao cũng hết lo. Chúng mày thấy uống rượu có phải là an toàn hơn không nào?"

Một con to béo ngồi giữa bàn kể: "Chồng tao bị huyết áp cao nhiều năm. Từ nhỏ, ông ấy đã không một giọt rượu. Mấy năm trước, tao nghe lỏm được một tay bác sỹ nói, uống rượu vào thường là huyết áp hạ. Lên mạng tìm hiểu thấy cũng có lý, tao bắt ông ấy uống rượu. Mấy năm nay, chồng tao uống rượu như điên, nhưng ông ấy bỏ hẳn thuốc huyết áp. Thế mới ghê chứ! Theo tao, uống rượu còn có khả năng chữa một số bệnh."

Một con, trông có vẻ trí thức, bổ sung: "Thực ra, rượu cũng không độc hại lắm đâu. Nếu nói về độc, có khi nước còn độc hơn. Tao chưa nghe ai nói là uống rượu gây chết người, trừ khi uống rượu rởm. Uống nhiều rượu chỉ say thôi, chứ uống nhiều nước là chết liền. Mấy cuộc thi uống nước gần đây đều có người chết cả."

Một con, trên người toàn đồ hiệu, gật gù: "Có chồng uống rượu hay được tặng quà, bọn mày ạ! Chồng tao lúc không uống rượu, làm gì cũng chuẩn chỉ. Uống rượu vào, lão thường xuyên mắc lỗi. Lúc tỉnh rượu, lão ấy ân hận vô cùng. Cứ mỗi lần như thế, lão lại bù đắp cho tao. Cái túi LV này là chồng mua cho tao sau lần lão đi mát xa không lành mạnh, còn cái áo Burberry này tao được tặng sau khi lão đi karaoke tay vịn... Có lần, lão tặng tao cả cái ô tô, tao biết tỏng lão mắc lỗi gì rồi. Bọn mày thấy có chồng uống rượu thích không? Không nên cấm nhé!"

Con bé lúc đầu tuyên bố cấm chồng uống rượu, nhỏ nhẹ: "Cảm ơn bọn mày! Không có bọn mày, tao không biết được lợi ích của việc uống rượu. Tao thu hồi lệnh cấm ngay bây giờ đây."

Nghe đến đó, tôi len lén sang bàn khác ngồi. Tôi xin cô chủ quán mấy tờ giấy, cái bút và chép ngay lại nội dung vừa nghe.

                                                                                      HN, 25/11/2024
                                                                                               N.K.H.

Thứ Tư, 27 tháng 11, 2024

MỐI TÌNH CÂM

Tôi và em lớn lên ở một huyện miền biển. Em đẹp từ bé. Lên cấp ba, em là hoa khôi của trường và được các bạn đặt biệt danh "Người đẹp Hồng Kông". Em có nước da trắng, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao và thẳng, lông mày đều và không quá đậm, đôi mắt trong, đặc biệt là cái cằm V-line. Ngày đó, em quá nổi bật giữa lũ con gái của một trường cấp ba huyện. Tôi thầm yêu em, nhưng một thằng trai quê mùa như tôi đâu dám thể hiện tình cảm với em. Hết lớp mười hai, chúng tôi chia tay và không gặp lại nhau cho đến ngày tôi học xong đại học, còn em đã lấy chồng.

Hết cấp ba, em thi đỗ vào trường cao đẳng mẫu giáo, còn tôi theo học báo chí. Tuy ở cùng một thành phố, nhưng chúng tôi không có điều kiện gặp nhau. Lịch học đã bận, hai trường cũng khá xa nhau, lại phải đi làm thêm, nên tôi không có thời gian dành cho mối tình đầu đơn phương đó. Ba năm học cao đẳng là ba năm vẻ đẹp của em rạng ngời nhất. Ba năm đó, hàng chục thằng xếp hàng "xin chết". Em chẳng chọn ai.

Ra trường, em được phân công về một trường mẫu giáo ở trung tâm thành phố. Lương giáo viên mầm non chẳng bao nhiêu, nên em làm thêm một số việc cho phường nơi em ở. Mọi người trong phường và nhà trường đều rất quý em, vì em thông minh, chịu khó và thường xuyên tham gia công tác phong trào, đàn ca sáo nhị môn nào cũng hay. Em gặp chồng em trong lúc luyện tập mấy tiết mục văn nghệ, anh ta chơi ghi ta, còn em hát. Anh ta là dân thành phố chính gốc, mê mẩn em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta tỏ tình, em chấp nhận, em tin vào tình yêu. Em lấy chồng ngay năm đó.

Tôi ra trường sau em một năm. Tình cờ, tôi về công tác ở đài phát thanh ngay gần nhà chồng em. Một lần, trên đường đi làm về, nhìn thấy em đi cùng chồng, tôi tránh không bắt chuyện. Tôi âm thầm dõi theo em. Tôi không gặp em, nhưng vẫn có thể theo dõi hầu hết các hoạt động của em qua facebook. Em là người hướng ngoại, hầu như ngày nào, facebook của em cũng có bài đăng mới. Tôi không cảm thấy cô đơn!

Lấy chồng xong, em nghỉ làm. Chồng em có cửa hàng tạp hoá trong một con phố nhỏ giữa lòng thành phố, em về phụ chồng bán hàng. Sự nghiệp giảng dạy của em vì thế kết thúc sau chưa đầy một năm. Năm sau, em sinh cho chồng em một cô con gái và năm năm sau đó là một thằng cu. Vợ chồng em có cuộc sống hạnh phúc hơn mười năm. Tôi biết vậy, là vì trong mười năm đó, em thường xuyên cập nhật cuộc sống cả gia đình lên facebook. Sau khi có con trai, chồng em không chấp nhận việc buôn bán nhỏ. Anh ta cùng với mấy người bạn sang Lào buôn gỗ. Buôn gỗ kiếm nhiều tiền hơn cửa hàng tạp hoá, nhưng anh ta phải đi suốt. Mỗi chuyến hàng phải đi mất vài tháng và về nhà chỉ mấy tuần, rồi lại đi. Điều gì đến, cũng phải đến, chồng em cặp kè với cô bạn buôn chuyến. Thế là, em chia tay. Facebook của em không có tin gì trong ba tháng.

Một nách hai con, em làm đủ mọi việc. Ngoài bán tạp hoá, em còn bán hàng online, rồi mở quán cà phê cạnh nhà, sau nữa là nhà hàng. Con gái em càng lớn, càng giống em. Từ vóc dáng cho đến tính tính, rồi năng khiếu hát hò, nhảy múa đều hay như mẹ. Thằng cu thì giống bố nó như lột, cho nên năm năm sau khi bỏ chồng, em vẫn chưa quên được anh ta. Em quần quật làm việc và chăm sóc con cái. Đôi lần, tôi và em gặp nhau ở quán cà phê của em, chúng tôi nói chuyện về thời học trò, chuyện trên trời dưới đất, nhưng không ai nói về tình yêu. Có thể em cũng thích tôi, nhưng ngại hoàn cảnh của mình. Em có đôi mắt buồn. Còn tôi, không hiểu sao, chẳng dám ngỏ lời. Tôi vẫn là trai tân.

Khi con chị biết trông thằng em giúp mẹ, là lúc em trưởng thành và trở thành người phụ nữ tự do. Em đã quên hẳn chồng cũ và biết tự chăm sóc bản thân. Em là chủ doanh nghiệp, nhà hàng của em đã phát triển thành chuỗi. Em có thời gian tập thể thao, đi làm đẹp, đàn đúm bạn bè và cả đi phượt nữa. Em gầy và đẹp hơn trước. Cái vẻ đẹp mặn mà và đằm thắm của người đàn bà giữa tuổi ba mươi. Facebook của em hầu như ngày nào cũng có ảnh mới. Đi ăn cũng ảnh, đi chơi pikleball cũng ảnh, đi spa cũng ảnh, đi phượt lại càng nhiều ảnh, thậm chí ngồi một mình cũng có ảnh.

Em lại thèm yêu. Độ tuổi ngoài ba mươi là thời gian đẹp nhất của đời người đàn bà. Con đã lớn, tiền bạc đã có, kinh nghiệm sống cũng nhiều và đương hiên là còn nhiều ham muốn. Thế rồi, em phải lòng một chàng kém em hai tuổi rưỡi. Hai người cùng đội phượt. Trong đội phượt xe máy, chỉ có em và cậu ta chưa có đôi, nên hai người thường xuyên được xếp đi chung. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em lại lấy chồng.

Chồng mới của em đẹp trai, hào hoa, chiều vợ, nhưng phải cái hay ghen. Cuộc sống của em giờ đây không còn tự do như trước. Em không được đi chơi pickleball, vì trong nhóm đó có hai thằng con trai. Em đi đâu mà có đàn ông đi cùng, đều phải rủ chồng cùng đi hoặc báo cho chồng biết... Cuộc sống của em ngột ngạt. Vài người bạn xa lánh em. Suốt ngày, em chỉ ngồi ở quán cà phê của mình và đăng facebook. Tôi vẫn làm ở đài phát thanh cạnh nhà em. Tuy có nhiều cơ hội chuyển việc, nhưng tôi cứ bám trụ mãi ở đây để được gần em. Một lần, có ông khách nói chuyện lâu với em, chồng em ghen bóng ghen gió, làm ầm lên giữa chỗ đông người. Hôm đó, tôi cũng có mặt. Giọt nước tràn ly. Em ly dị. Em lại tự do.

Tôi và em đã ngoài bốn mươi. Cả hai vẫn ngồi chung một quán cà phê. Chúng tôi đều biết người kia có tình cảm với mình, nhưng không ai mở lời. Em hiểu quá rõ về hôn nhân và tình yêu. Dù cho hôn nhân không phải là kết thúc của tình yêu, nhưng chúng không phải lúc nào cũng song hành. Tình yêu là phản ứng hoá học. Nó được sinh ra bởi một lượng lớn dopamine, serotonin và norepinephrine chạy phọt lên não. Hôn nhân là nghĩa vụ và trách nhiệm theo cam kết của hai người trưởng thành. Tình yêu là vật chất, hôn nhân là ý thức, hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Muốn duy trì tình yêu, cơ thể con người phải có đủ lượng hoá chất cần thiết bơm lên não. Hôn nhân muốn tồn tại phải phụ thuộc vào cách hành xử của hai cá thể, mà hai cá thể này thường không cùng chung một nền giáo dục và đa phần có những thói quen khác biệt. Tình yêu là tự nhiên, còn hôn nhân là thoả hiệp. Nhiều khi em tự hỏi, hôn nhân có phải là sản phẩm lỗi của xã hội loài người chăng? Em sợ lại mắc lỗi thêm lần nữa. Còn tôi chưa từng yêu ai khác, chỉ biết thích mỗi mình em từ ngày đi học. Giờ đây đã luống tuổi, tôi ngại tỏ tình. Tôi đã quen sống một mình và hàng ngày dõi theo em qua facebook. Có lẽ, cứ sống thế này, các hoá chất duy trì tình yêu sẽ luôn chạy trong huyết quản của tôi. Nếu thuận theo lẽ thường, chưa chắc tôi còn ngồi đây ngắm em.

Ngày ngày, chúng tôi vẫn ngồi cùng một quán cà phê và nhìn nhau...

                                                                               HN,17/11/2024
       N.K.H

Thứ Ba, 26 tháng 11, 2024

HỌP LỚP

Hôm nay, tôi vừa nhận được tin nhắn mời họp lớp. Bọn lớp cấp ba tổ chức họp mặt mười lăm năm ra trường. Rất lâu rồi, tôi chưa tham gia họp lớp, nên háo hức lắm. Nhân lúc ăn trưa ở căng tin, tôi kể với các đồng nghiệp cùng phòng về vụ họp lớp.

Lập tức, các anh chị cùng phòng đều phản đối. Họ bảo: "Đừng có dại đi họp lớp, em nhé!" Tôi ngơ ngác không hiểu. Một chị giải thích: "Em chưa có con, thì đi họp lớp làm gì? Hôm trước, chị đi họp lớp, mọi người dành nửa thời gian ra để nói về con đấy. Đứa thì khoe con thông minh, đứa thì khoe con xinh đẹp, đứa thì khoe đẻ con to nuôi con khoẻ... Rồi họ cãi nhau, thi xem con ai hơn con ai. Có đứa khoe đẻ con bốn cân, lập tức có đứa khác bảo, hồi trước tao sinh con năm cân cơ. Cuối cùng, đứa sinh con to nhất là mười cân rưỡi mới ghê chứ! Chưa xong, có một đứa bảo con nó biết nói lúc mười tháng tuổi, thế là cả bọn lại tranh nhau kể. Kết luận, đứa vô địch là có con bắt đầu nói khi mới đẻ một tuần... Đau đầu lắm! Cả buổi, chị chả biết nói gì, vì chị thấy hai đứa con nhà mình từ bé đến nay đều bình thường".

Tôi hỏi lại: "Thế họp lớp chỉ nói chuyện con thôi à?" Một chị khác trả lời: "Ngoài chuyện con ra, còn chuyện vợ chồng nữa. Em chưa có gia đình, thì cũng đừng nên đi. Năm ngoái, chị đi họp lớp, thời lượng dành cho chuyện vợ chồng là chính. Bọn con gái thì khoe chồng đẹp trai, giàu có, chăm sóc gia đình... Bọn con trai thì khoe vợ xinh đẹp, đảm đang, chiều chồng... Chị thấy ai cũng vô cùng mãn nguyện. Thế mà, đến năm nay, một nửa số chúng nó đều đã ly dị hoặc ly thân. Hoá ra, bọn nó toàn bốc phét. Con gà ganh nhau tiếng gáy thôi. Từ đấy trở đi, chị không đi họp lớp nữa."

Tôi hỏi: "Ơ, thế người ta đến chỗ họp lớp để khoe khoang à?" Một anh hơn tôi mấy tuổi giảng giải: "Chứ còn gì nữa! Em chưa có nhà, chưa có xe, thì đừng có đi họp lớp. Thậm chí, về bằng cấp, chí ít em cũng phải đang học thạc sỹ, thì hãy nên đi. Đứa nào mà chả khoe học bằng nọ, lớp kia. Có thằng cùng lớp anh còn bảo, nó biết mười lăm ngoại ngữ cơ đấy, mà thằng này tiếng Việt ngọng líu ngọng lô. Họp lớp có ai kiểm chứng được đâu".

Một anh lớn tuổi thêm vào: "Mười mấy năm trước, anh tham gia họp lớp vỡ lòng. Năm đó, lớp anh đến đông đủ lắm. Ăn liên hoan chung cả lớp xong, bọn con trai còn kéo nhau ra ven hồ uống bia. Trong lớp, có hai thằng ghét nhau từ xưa, vì cùng yêu một con ngồi bàn đầu. Rượu vào lời ra, chỉ cãi nhau mỗi chuyện là thằng nào tỏ tình với con kia trước thôi, mà hai đứa đánh nhau. Một thằng cầm nguyên vỏ chai bia đập vào đầu thằng kia, máu me be bét, phải đưa đi cấp cứu. Hai thằng thề độc, không bao giờ nhìn mặt nhau, có thằng nọ thì không có thằng kia. Thế là, cả hai không bao giờ đi họp lớp nữa. Anh nghĩ em không đi họp lớp thì hơn!"

Bác trưởng phòng, ngồi cùng mâm với chúng tôi, dặn: "Các anh chị ấy nói phải lắm! Cháu đừng đi họp lớp. Lúc còn đi học, nếu đã hợp nhau, thì thân thiết đến tận bây giờ, năm nào chả gặp nhau ít nhất vài lần. Cần gì phải họp lớp. Họp lớp chẳng có chuyện gì nói, chỉ khoe nọ khoe kia, dễ nảy sinh mâu thuẫn lắm! Cãi nhau, đánh nhau là bình thường. Bác sắp về hưu, mới làm đến chức trưởng phòng, nên chẳng dám đi họp lớp bao giờ. Bọn lớp bác toàn làm to. Đứa thì quan chức, đứa thì chủ tịch công ty, chí ít cũng là tổng giám đốc. Có thằng cùng lớp bác, nhà bán xôi, trước khi họp lớp, nó đi đăng ký kinh doanh thành lập công ty Xôi và tự phong mình là chủ tịch kiêm tổng giám đốc hẳn hoi. Nó in cạc vi dít phát hết cho cả lớp, rồi còn "post" lên facebook nữa."

Tôi móc điện thoại ra, nhắn cho thằng lớp trưởng: "Tớ bận rồi, hẹn các bạn lần sau!"

                                                                    HN, 21/11/2024
                                                                            N.K.H.

Thứ Hai, 25 tháng 11, 2024

TENNIS VS PICKLEBALL

Pickleball đổ bộ vào nước ta nhanh và mạnh như bão số năm. Riêng ở thành phố tôi, hai phần ba sân tennis đã được chuyển đổi thành sân pickleball rồi. Đây là môn thể thao dễ chơi, không cần học, cứ cầm vợt và bóng ra sân đánh vài quả là quen ngay. Về mặt kinh tế, các dụng cụ để chơi môn này cũng khá rẻ. Diện tích sân pickeball bằng một phần tư sân tennis, giá cho thuê theo giờ thì tương đương hoặc ít hơn sân tennis một chút, nên các chủ sân tennis hào ứng chuyển đổi và hết lòng cổ xúy cho bộ môn này. Chị em trước đây không biết chơi môn thể thao nào, thì bây giờ được mặc quần đùi, váy ngắn khoe mông, khoe ngực. Anh em cũng háo hức tham gia, vì vừa được chơi thể thao, lại vừa được ngắm gái đẹp.

Khu chung cư chúng tôi có một sân tennis và hai sân cầu lông. Từ ngày pickleball xâm nhập vào chung cư, sân cầu lông được trưng dụng thành sân pickleball. Vì kích thước hai sân tương đương nhau, chỉ cần hạ thấp lưới là chơi pickleball được. Người chơi cầu lông chỉ chơi sáng sớm và chiều muộn, còn lại hầu như thời gian trong ngày, người ta đều nghe thấy tiếng "pạch pạch", "bộp bộp" của pickleball.

Pickleball là một môn thể thao không chính thống và chưa có tiêu chuẩn gì, luật cũng thay đổi xoành xoạch. Thế mà khi du nhập vào nước ta, lại "mọc" ra rất nhiều thầy dạy pickleball. Họ hầu hết là thầy dạy tennis, đôi khi là thầy dạy bóng bàn và thậm chí có một số người đang chơi tennis chuyển sang dạy pickleball. Thật kỳ lạ! Chưa thấy ở đâu có học viện pickleball, mà sao có lắm giáo viên thế, không biết ai đào tạo họ để đi dạy. Tôi đã xem nhiều buổi dạy pickleball trên sân cũng như trên mạng và đi đến kết luận rằng, mỗi thầy dạy một kiểu, không có kỹ thuật chung trong bộ môn này.

Ở chung cư chúng tôi, một nửa số người chơi tennis đã chuyển hẳn sang chơi pikleball. Câu lạc bộ tennis chúng tôi đang có gần năm mươi thành viên, giờ chỉ còn hơn hai mươi người. Một nữa trong số đó thì "chân trong chân ngoài", họ đều có cả vợt tennis và pickleball trong ba lô. Khánh - Chủ tịch Câu lạc bộ tennis của chúng tôi rất lo lắng, vì nếu không ai chơi tennis, mà nhiều người chơi pickleball, có thể Ban quản trị chung cư sẽ chuyển đổi sân tennis thành sân pickleball. Lo lắng này là có cơ sở, vì ở một số khu chung cư khác, việc này đã xảy ra rồi.

Khánh liền bàn với anh em trong Câu lạc bộ: "Chúng ta phải nâng cao phong trào tennis, không thì gay go. Ban quản trị thấy ít người chơi tennis quá, có thể họ phá sân tennis, làm sân pickleball. Anh em ta mất chỗ chơi. Lâu rồi, ta không tổ chức giải. Tôi đề xuất, ta làm cái giải mở rộng thứ bẩy tuần này, mời thêm câu lạc bộ bên ngoài vào đánh cho đông". Từ trước đến nay, Khánh vẫn là tay nhìn xa trông rộng, đọc vị mọi vấn đề. Cho nên, nghe Khánh nói thế, chúng tôi lo lắm. Cả bọn nhất trí thực hiện theo đề xuất của nó. Khánh chịu trách nhiệm mời câu lạc bộ bên ngoài, mấy thằng khác lo đặt sân, ăn uống, in băng rôn khẩu hiệu, làm cúp và cờ lưu niệm.

Giải mở rộng diễn ra thành công tốt đẹp. Các trận cầu thi đấu từ sáng đến tối mịt. Cư dân chung cư ra xem đông nghịt, hò reo cổ vũ như điên. Tối đến, chúng tôi tổ chức ăn uống linh đình, mời cả đại diện Ban quản trị và khán giả. Lúc tôi về đến nhà, cũng đã gần nửa đêm. Cả ngày hôm sau không làm gì được, vì vẫn còn say. Nhưng giải chỉ có mỗi một ngày, mấy hôm sau sân tennis lại lác đác người chơi. Chúng tôi lại phải tổ chức giải khác, lại mời một câu lạc bộ khác vào chơi. Thế là từ đấy, tuần nào cũng có giải.

Một tháng sau, gia đình các hội viên Câu lạc bộ tennis bắt đầu lục đục. Trước đây, vào cuối tuần, các ông bố thường ở nhà chơi với con hoặc đi thăm gia đình nội ngoại hay đưa vợ đi mua sắm..., nhưng nay mấy món này bị cắt. Thứ bẩy đánh giải và liên hoan, còn chủ nhật phải nghỉ ngơi cho lại sức. Khánh lại triệu tập anh em: "Tổ chức giải kiểu này không ổn, anh em ạ! Không khéo gia đình tan nát chứ chẳng chơi. Ta phải nghĩ cách khác!" Chúng tôi ngẫm nghĩ một lát, có thằng phát biểu: "Hay ta đặt tranh giờ chơi bên sân cầu lông?" Chung cư chúng tôi có quy định, ai muốn sử dụng sân cầu lông hoặc tennis, thì phải đặt trước qua ứng dụng của chung cư. Ai nhanh tay đặt thì được dùng, chậm thì nghỉ. Tuy nhiên, nếu ai đặt sân rồi mà không chơi, thì sẽ bị khoá ứng dụng, về sau không được phép đặt sân nữa.

Lúc đầu, chúng tôi áp dụng phương pháp đó rất thành công, làm cho bọn pickleball không có sân để chơi, phong trào pickleball hơi trùng xuống.  Tuy nhiên, chúng tôi lại gặp vấn đề. Bởi vì đặt sân thì bắt buộc phải chơi, nên chúng tôi mỗi ngày phải cử vài thằng sang đánh cầu lông ở bên đó. Thế là, sân tennis đã vắng, lại càng vắng. Độ hai tuần sau, chúng tôi không chịu được nữa, đành phải bỏ cái kiểu chơi bẩn ấy. Bên pickleball trở lại bình thường.

Trong Câu lạc bộ, có một anh lớn tuổi, anh này lắm mưu nhiều kế. Mấy hôm sau, anh ta bảo: "Anh thấy, bọn pickleball rất nhiều gái trẻ, xinh, ăn mặc lại hở hang. Bây giờ, ta đi tung tin có mấy vụ cặp bồ, các bà vợ sẽ cấm các ông chồng xuống chơi là giảm đi được một đống "pick" thủ đấy!" Chúng tôi đồng ý. Thế là từ hôm đó, bọn Câu lạc bộ tennis chúng tôi đi khắp nơi, phao tin đồn nhảm. Kiểu như anh A cặp với chị B, chị A lại cặp với anh C, rồi em này đang thích anh kia... Hai tuần sau, kết quả ngay, sân pickleball vắng hoe vắng hoắt, chỉ toàn trẻ con chơi. Thế nhưng, với tinh thần thể thao mãnh liệt, hơn nữa tin đồn không căn cứ chẳng tồn tại được lâu, nên chỉ vài tuần sau bên pickleball đã có phương án xử lý. Vì có hai sân, nên họ chia ra, nữ một sân, nam một sân. Các anh không liên quan gì đến các chị nữa. Chúng tôi lại bắt đầu lo!

Cứ thế, cứ thế... Chúng tôi nghĩ hết mưu hèn này đến kế bẩn khác, để triệt hạ hội pickleball. Thế nhưng, hội viên pickleball ngày một nhiều, còn tennis ngày càng ít. Tâm lý bầy đàn tồn tại khắp mọi nơi, thể thao cũng không phải là ngoại lệ. Cuộc chiến giữa pickleball và tennis đang tiếp diễn, chưa có hồi kết. Có thể mấy năm sau, chúng tôi không được chơi tennis hoặc không ai chơi pickleball nữa!

                                                                    HN, 22/11/2024
                                                                            N.K.H. 

Chủ Nhật, 24 tháng 11, 2024

PHẪU THUẬT THẨM MỸ

Chắc các bạn còn nhớ anh bạn Frank mà tôi gặp ở nước ngoài, cái anh đến từ đất nước bị kiệt quệ vì những cơn bão ấy. Hôm nọ, anh ta gửi cho tôi một bức thư, nội dung hết sức bổ ích và lý thú. Tôi xin đăng lại toàn văn:

Bạn thân mến!

Tớ đã về nước được hai tuần. Nói chuyện với cậu thật thú vị. Tớ hy vọng, có dịp được tới thăm đất nước tươi đẹp của cậu. Biết cậu là bác sỹ thẩm mỹ, nên tớ viết thư cho cậu kể về ngành phẫu thuật thẩm mỹ nước tớ.

Mấy năm trước, món giải phẫu thẩm mỹ mới được du nhập vào nước tớ. Mọi người như phát điên, người người nhà nhà tranh nhau đi giải phẫu thẩm mỹ. Nhẹ thì bơm môi, sửa mũi, nặng thì bơm ngực, căng mông. Có người còn gọt cằm, cắt mí... Nghe phát ghê! Thậm chí, người ta còn sửa nam thành nữ, nữ thành nam, kéo chân dài thêm mấy chục phân để "chân dài đến nách". Thẩm mỹ viện mọc lên như nấm. Bác sỹ thẩm mỹ trước đây rất ít việc làm, nhưng bây giờ chỉ độc có "cho thuê bằng" đã thu một đống tiền. Bác sỹ thẩm mỹ không đủ cho các ca phẫu thuật, nên các thẩm mỹ viện phải đào tạo cấp tốc, sản sinh ra rất nhiều phẫu thuật viên không bằng cấp. Mà phải nói, dân nước tớ vừa thông minh, vừa khéo tay. Có người học vài buổi, mà đã cầm dao mổ nhoay nhoáy. Vừa rồi, có một thẩm mỹ viện bị thu hồi giấy phép, do để cho một nhân viên mới học hết phổ thông trung học làm phẫu thuật nâng ngực cho khách hàng. Đã có nhiều sự việc đau lòng xảy ra, nhẹ thì hỏng hẳn bộ phận cần phẫu thuật, nặng thì chết người. Có bệnh nhân chết trên bàn mổ, rồi bác sỹ phi tang xác, gây ra biết bao điều tiếng cho thẩm mỹ viện.

Thế mà, ngành này vẫn phát triển nóng lắm, do chị em luôn hết lòng vì cái đẹp. Họ không tiếc tiền đắp thêm da thêm thịt, thêm mặt thêm mũi. Đến đau đớn hay nguy hiểm tính mạng, họ cũng chẳng màng. Thật dũng cảm! Trộm vía, nếu nước tớ xảy ra chiến tranh, tớ cam đoan những chị em này sẽ xung phong đi bộ đội đầu tiên. Tớ mô tả dài dòng như thế, để cậu hình dung được ngành phẫu thuật thẩm mỹ ở nước tớ kinh khủng như thế nào.

Ngành phẫu thuật thẩm mỹ phát triển thì không sao, nhưng nó lại gây nhiều hệ lụy không mong muốn đến mọi mặt của đời sống xã hội. Cho nên, nước tớ mới tổ chức một hội nghị cấp cao về phẫu thuật thẩm mỹ. Hội nghị này do đích thân Ngài Tổng thống chủ trì, có đầy đủ đại diện của các ngành nghề trong xã hội tham dự và được truyền hình trực tiếp. Tớ theo dõi từ đầu đến cuối, nên tường thuật lại cho cậu.

Mở đầu, Ngài Tổng thống phát biểu. Trước hết, Ngài ca ngợi những đóng góp của ngành phẫu thuật thẩm mỹ cho nền kinh tế nước nhà. Từ ngày có phẫu thuật thẩm mỹ, thu nhập quốc dân tăng mấy chục phần trăm. Không chỉ có dân trong nước đi phẫu thuật thẩm mỹ, nhiều người nước ngoài cũng đến làm phẫu thuật thẩm mỹ (vì chi phí phẫu thuật thẩm mỹ của nước tớ rất rẻ), nguồn thu ngoại tệ vì thế tăng đáng kể. Tiếp theo, Ngài đánh giá phẫu thuật thẩm mỹ đã làm tăng uy tín của đất nước. Vì phụ nữ nước tớ ngày càng đẹp, cho nên khách du lịch ngày một đông. Đặc biệt là đấng mày râu, họ lũ lượt kéo đến nước tớ để chơi gái và tìm vợ (nước tớ trở thành điểm đến của thế giới cơ đấy!). Cuối cùng, Ngài kết luận: "Lợi ích của phẫu thuật thẩm mỹ vô cùng to lớn, nhưng thời gian vừa qua, tác dụng phụ của phẫu thuật thẩm mỹ đã gây ra một số bất cập ngoài ý muốn. Hội nghị ngày hôm nay được tổ chức để nghe góp ý của mọi tầng lớp xã hội, nhằm đưa ra biện pháp giải quyết triệt để."

Đầu tiên, Đại diện Cơ quan Quản lý xuất nhập cảnh cho ý kiến. Ông này cho rằng, phẫu thuật thẩm mỹ đang gây rắc rối cho xuất nhập cảnh. Hiện tại, đang có những hàng dài người dân vẫn đang chờ ở sân bay để được xuất nhập cảnh. Cơ quan quản lý đã phải bố trí chỗ ăn, chỗ ở cho những người này, do thời gian làm thủ tục quá lâu. Sở dĩ có việc như vậy, là vì khuôn mặt của những người này không còn khớp với cơ sở dữ liệu dân cư quốc gia, nên việc kiểm tra, đối chiếu, xác định nhân thân và cập nhật lại cơ sở dữ liệu mất rất nhiều thời gian. Cá biệt có trường hợp, một người phụ nữ làm phẫu thuật thẩm mỹ ở nước ngoài. Khi cô ta làm thủ tục nhập cảnh, mọi dữ liệu cá nhân đều không khớp với máy chủ, thậm chí cả vân tay và mầu mắt. Cô ta trình bày, do bị mọi người chê là hậu đậu, nên cô ấy đã sửa toàn bộ vân tay thành mười hoa tay. Kỹ thuật này ở nước ngoài mới có, nên cô ấy ra nước ngoài sửa, tiện thể sửa luôn mặt và mắt. Cô này vẫn đang ăn ở tại sân bay hơn một tháng nay, do bố mẹ đẻ cũng không nhận ra con mình. Ông này đề xuất, chính phủ tăng cường nhân lực, trang thiết bị tin học, xây thêm khách sạn ở sân bay... để giải quyết số tồn đọng này.

Tiếp theo, đại diện của Hiệp hội Gia đình nêu ý kiến. Bà này cho rằng, việc làm thẩm mỹ tràn lan đã khiến tỷ lệ ly hôn gia tăng. Nước ta vốn là một nước chung thủy, tỷ lệ ly hôn trước đây chỉ dưới mười phần trăm. Thế mà, sau mấy năm xuất hiện phẫu thuật thẩm mỹ, tỷ lệ này lên đến hơn chín mươi phần trăm, trở thành nước có tỷ lệ ly hôn cao nhất thế giới. Cả Hội nghị nhao nhao lên, vì con số thống kê ấn tượng quá (quả là, nước tớ từ trước tới giờ, chưa có gì nhất thế giới). Ngài Tổng thống liền yêu cầu bà ta giải thích mối quan hệ giữa ly hôn và phẫu thuật thẩm mỹ. Bà này lý giải, sau khi phẫu thuật thẩm mỹ được phổ cập, hầu hết các con không còn giống mẹ nữa. Ra đường, mà nhìn thấy một cặp mẹ con giống nhau quả là cực hiếm. Mẹ mũi cao thì con mũi tẹt, mẹ mắt to tướng thì mắt con bé như hạt nho, mẹ cằm V-line thì con mặt vuông chữ điền, ngực mẹ to hơn quả bưởi thì con gái lại trước sau như một... Chính vì thế, các ông chồng tỏ ra nghi ngờ, con đã không giống bố mà cũng chẳng giống mẹ là sao? Các ông liền lén lút cắt tóc của con đi thử ADN. Ôi thôi! Từ đấy, một đống bi kịch gia đình đã xảy ra. Cho nên, bà này đề xuất, mẹ đã làm phẫu thuật thẩm mỹ, thì bắt buộc con cũng phải làm phẫu thuật thẩm mỹ cho giống bố hoặc mẹ, để đảm bảo hạnh phúc gia đình.

Tiếp đến, đại diện của Hiệp hội Kinh doanh thịt chó phát biểu. Ông ca thán: "Từ ngày phẫu thuật thẩm mỹ phát triển, giá thịt chó giảm thê thảm, nửa số trang trại chó đã bị đóng cửa". Rồi ông ấy vòng vo nói một thôi một hồi về lịch sử của việc thuần hoá chó và lợi ích của việc nuôi chó. Chó là bạn thân của người, chó dẫn đường cho người mù, chó làm cho các bà quả phụ bớt cô đơn, chó cung cấp một món ăn bổ dưỡng giàu protein... Ông ta còn nói, chó hơn hẳn người ở chỗ là chó không bao giờ phản bội. Luật Nuôi chó ở nước ta rất nghiêm, hễ chó cắn chủ, nghĩa là phản bội, thì bị đem tiêu hủy ngay. Mấy năm nay, số chó bị đem đi tiêu hủy hàng năm tăng theo cấp số nhân. Mọi người vẫn ngơ ngác không hiểu. Ông ta giải thích, nguyên do của việc này là tại thói quen của người nuôi chó. Các bà thường rất yêu chó của mình, thậm chí yêu hơn cả chồng con. Có bà đi vắng, dặn con ở nhà cho chó ăn. Thằng con mải chơi, bỏ đói chó. Bà ta phát hiện, bắt nó nhịn ăn ba ngày. Có ông chồng, vợ đi vắng, mải chăm sóc bồ, không tắm cho chó. Bà vợ về, thấy chó hôi quá, phạt chồng một tuần không được tắm. Các bà đi phẫu thuật thẩm mỹ, phải nằm viện ít nhất vài ngày. Về nhà, nhớ chó lắm, các bà thường vồ lấy chó ôm luôn vào lòng. Chó lại không nhận ra chủ. Ai mà nhận ra được cơ chứ, đến chồng con còn đang há hốc mồm tưởng người lạ tự tiện vào nhà. Thế là, chó tưởng chủ là bọn trộm chó, nên nó mới tớp cho một phát. Các ông chồng thấy thế, liền nghiêm chỉnh chấp hành Luật Nuôi chó, đem đến lò mổ để tiêu hủy luôn. Số vụ tiêu hủy chó tăng cao, làm cho giá thịt chó giảm sâu. Cả Hội nghị "Ồ" lên một tiếng! Giờ mới vỡ lẽ vì sao, phẫu thuật thẩm mỹ lại ảnh hưởng đến giá thịt chó. Đại diện Hiệp hội Nuôi chó đề xuất, bãi bỏ quy định tiêu hủy chó trong Luật Nuôi chó.

Đại diện Hiệp hội Nuôi chó ngồi xuống, thì đại diện Hiệp hội Nhà băng đứng lên phát biểu. Ông này cho rằng phẫu thuật thẩm mỹ làm rối loạn và giảm năng suất của hệ thống giao dịch nhà băng. Luật Giao dịch nhà băng của nước tớ quy định, mọi giao dịch qua hệ thống nhà băng bắt buộc phả sử dụng nhận diện khuôn mặt. Thế là, hàng ngày có kìn kìn người (vừa làm phẫu thuật thẩm mỹ xong) xếp hàng chờ để cập nhật hệ thống gây quá tải cho máy chủ của nhà băng. Hơn nữa, phẫu thuật sửa mặt đâu có nhiều mẫu mã. Các thẩm mỹ viện cũng chỉ có vài chục mẫu khuôn mặt, nên người cần sửa cũng chỉ có ngần ấy lựa chọn. Sửa mặt xong, hầu hết mặt họ đều giống nhau, làm cho hệ thống ngân hàng rất khó nhận diện. Cả mấy triệu khách hàng, mà chỉ có mấy chục khuôn mặt, nên các nhà băng phải đưa thêm vào hệ thống các loại dữ liệu cá nhân khác, như giọng nói, vân lưỡi... Việc này làm tăng chi phí và thời gian xử lý giao dịch. Ông ta đề xuất, hạn chế mỗi loại khuôn mặt chỉ được sử dụng cho vài trăm người là cùng, chứ không thì các nhà băng không thể hoạt động được.

Đại diện Hiệp hội Nhà băng phát biểu xong, hội trường ầm ĩ cả lên. Bên cảnh sát cũng có ý kiến là dạo này hay bắt nhầm người. Ảnh tội phạm bị truy nã giống rất nhiều người, nên số người bị tạm giam chờ xác minh tăng đột biến, làm các đồn cảnh sát chật cứng. Chỗ Toà án Gia đình cũng phàn nàn, gần đây các bà vợ liên tục kiện chồng ngoại tình, vì chồng ra đường rất hay tưởng nhầm người khác là vợ mình.

Mọi người đang còn tranh luận, thì phía cuối hội trường, một cánh tay giơ lên xin phát biểu. Ngài Tổng thống ra hiệu mọi người im lặng và cho phép người cuối hội trường đứng dậy. Đó là một người đàn ông nhỏ bé, đeo kính đen và mặc bộ quần áo truyền thống của nước tớ. Ông ta là Chủ tịch Hiệp hội Tướng số và Phong thủy. Vốn nước tớ là một đất nước tôn trọng truyền thống, mà tướng số và phong thủy là một trong những văn hoá phi vật thể cấp quốc gia. Nước tớ không mê tín đâu nhé! Chẳng qua là dân nước tớ trân trọng các giá trị cha ông để lại. Ngày đầu tháng, giữa tháng và ngày lễ, các thánh đường nước tớ đông nghịt người đến hành lễ, ra đường chẳng thấy ai. Chứ ngày thường, ở nước tớ lúc nào cũng kẹt xe. Ngày nào xấu, chúng tớ ở nhà luôn không đi làm. Chưa tìm được ngày đẹp là chúng tớ nhất định chưa khởi công, ký hợp đồng..., dù cho việc đó gấp gáp đến mấy. Có một dự án, đã chuẩn bị xong xuôi, nhưng thầy phong thủy phán: "Ba năm sau mới có ngày đẹp". Thế là, dự án bị hoãn ba năm. Các cụ bảo, có thờ có thiêng, có kiêng có lành. Chúng tớ làm đúng như vậy. Vì thế, ngành tướng số và phong thủy ở nước tớ có vị trí quan trọng và có hẳn một hiệp hội riêng.

Ông Chủ tịch Hiệp hội Tướng số và Phong thủy trình bày: "Kính thưa Ngài Tổng thống! Kính thưa toàn thể Hội nghị! Ngành Tướng số và Phong thủy nước ta đang bị mai một, đặc biệt là bộ môn xem tướng. Hơn mười năm trước, khi cơn bão niềng răng đổ bộ vào nước ta, thì toàn bộ các thầy xem tướng răng đã phải chuyển nghề. Người thì chuyển sang xem chân, người xem mông... Nhưng đến nay, sau khi cả nước làm phẫu thuật thẩm mỹ, họ sẽ phải chuyển nghề một lần nữa. Nhưng họ chưa biết xem gì, vì người ta sửa hết, kể cả những chỗ kín đáo nhất. Tôi đề nghị Ngài Tổng thống có chính sách hỗ trợ các thầy tướng chúng tôi hành nghề. Xin cảm ơn!"

Và còn rất nhiều ý kiến nữa. Phẫu thuật thẩm mỹ gây nhiều rắc rối thật. Ngài Tổng thống nghe hết ý kiến, thảo luận với các trợ lý của mình và kết luận như sau:

Ngành thẩm mỹ vẫn phải được duy trì và phát huy, phù với yêu cầu phát triển kinh tế và nhu cầu làm đẹp của cá nhân. Để khắc phục các vấn đề phẫu thuật thẩm mỹ gây ra, Tổng thống ra sắc lệnh:

- Mọi người phải xin cơ quan có thẩm quyền cấp phép trước khi thực hiện phẫu thuật thẩm mỹ (giống như xe ô tô, muốn thay đổi màu sơn, kích cỡ bánh xe phải đăng ký lại), để tránh tình trạng dữ liệu cá nhân không được cập nhật kịp thời lên cơ sở dữ liệu dân cư quốc gia.

- Để hạn chế tình trạng ly hôn bừa bãi, nghiêm cấm sử dụng xét nghiệm ADN để xác định huyết thống. Việc xác định huyết thống phải căn cứ vào giấy khai sinh.

- Nhằm vực dậy giá thịt chó, yêu cầu những ai làm phẫu thuật thẩm mỹ có nuôi chó, bắt buộc đem chó theo trong suốt quá trình phẫu thuật, để chó không bị bỡ ngỡ.

- Không được phẫu thuật thẩm mỹ dựa trên khuôn mặt mẫu. Bác sỹ thẩm mỹ phải tự sáng tạo tác phẩm của mình để cho ra đời một sản phẩm duy nhất. Quy định này sẽ giúp các nhà băng, cơ quan cảnh sát, Toà án Gia đình... không bị quá tải.

- Nghiêm cấm phẫu thuật thẩm mỹ những bộ phận không lộ ra ngoài quần áo, để các thầy tướng còn có chỗ xem. Những bộ phận này làm phẫu thuật thẩm mỹ, cũng không có lợi ích gì cho vẻ đẹp của đất nước.

May mắn thay, nước tớ có Ngài Tổng thống anh minh. Ngài đã ra một loạt chỉ thị vô cùng sáng suốt, vừa nâng đỡ và phát triển ngành phẫu thuật thẩm mỹ quan trọng, lại vừa giải quyết khó khăn cho các ngành nghề khác.

Không biết ngành phẫu thuật thẩm mỹ của nước cậu thế nào? Cần kinh nghiệm gì về phẫu thuật thẩm mỹ, nước cậu nên học tập nước tớ. Chúc cậu khoẻ và chờ thư của cậu!

Frank.

Trên đây là toàn bộ bức thư của Frank gửi tôi. Bạn nào đang chuẩn bị làm phẫu thuật thẩm mỹ hoặc làm trong ngành này tham khảo nhé!

                                                                                 HN, 18/11/2024
                                                                                          N.K.H.

Thứ Bảy, 23 tháng 11, 2024

BÃO

Có một lần, tôi đi công tác nước ngoài. Tối hôm đó, sau giờ làm việc, tôi lên quán bar ở tầng trên cùng của khách sạn, nhâm nhi mấy ly. Tôi chọn bàn ngoài ban công để hút thuốc. Ngồi được một lúc, có một người bước vào, trông anh ta không phải là dân bản địa, chắc là cũng sang đây du lịch hoặc công tác như tôi. Anh ấy lại gần bàn tôi và hỏi bằng tiếng Anh: "Tôi có thể ngồi cùng bàn với ngài được không? Vì ở đây chỉ có một bàn cho phép hút thuốc". Tôi đồng ý và anh ta ngồi xuống. Chúng tôi vừa làm quen, vừa uống rượu. Câu chuyện ngày càng rôm rả. Anh ta tên là Frank.

Frank sống ở một đất nước xinh đẹp nằm bên bờ Đại Tây Dương. Nước anh ta có rừng vàng, biển bạc, thiên nhiên và con người đều rất tuyệt vời. Thế mà không hiểu sao, đất nước của Frank cứ nghèo nàn, lạc hậu mãi. Anh ta bảo, chỉ có một vấn đề nhỏ là năm nào nước anh ta cũng phải hứng chịu vài trận bão. Nghe đến đây, tôi nhớ ra, ở Đại Tây Dương vừa có một cơn bão mạnh. Tôi liền chia buồn với anh ta. Frank xua tay và bảo tôi: "Không sao, chúng tôi quen rồi. Tôi xin phép được đổi cách xưng hô thành Cậu - Tớ cho thân mật nhé! Tớ sẽ kể cho cậu về bão ở nước tớ". Tôi gật đầu và Frank bắt đầu kể:

Tớ sang đây cũng vì cơn bão vừa rồi đấy. Chả là sau bão, chỗ chúng tớ, người ta thường tổ chức một buổi tiệc chiêu đãi dành cho hội viên của Hội những người yêu bão. Tớ đã tham dự buổi tiệc này năm ngoái. Buổi tiệc này cực chán, vì không nói chuyện được với ai và cũng không hiểu mọi người nói gì. Nhưng tớ lại là hội viên, nên năm nay tớ chuồn đi du lịch nước ngoài cho lành. Trước đây, tớ cũng vô công rồi nghề lắm. Nhưng rồi mấy năm trước, chị tớ lấy chồng. Anh rể tớ là chủ của một công ty chuyên cung cấp dịch vụ trồng cây cho thành phố, nên anh ấy nhận tớ vào làm. Tính tớ thật thà, cần cù và là người nhà, qua mấy năm làm việc tớ được bổ nhiệm làm phó tổng giám đốc công ty. Thế là, năm ngoái tớ được kết nạp vào Hội những người yêu bão.

Mở đầu bữa tiệc, một ông to béo, cằm chảy xệ lên phát biểu. Về sau, tớ mới biết ông này là Hội trưởng và là chủ một ngân hàng to nhất trong vùng. Bài phát biểu của ông dài lê thê. Ông ta mô tả quá trình hình thành và cập bờ của cơn bão. Ông ca ngợi tinh thần dũng cảm phòng chống bão của các cơ quan ban ngành và nhân dân địa phương. Ông cũng mô tả những thiệt hại chưa từng có do cơn bão mang lại. Ông cảm ơn sự chỉ đạo sáng suốt của Tổng thống trong quá trình chống bão, sự hỗ trợ của chính phủ và nhân dân cả nước trong quá trình khắc phục hậu quả của cơn bão. Cuối cùng, ông ca ngợi những lợi ích của cơn bão, như là đem một lượng nước lớn từ nơi không cần đến nơi cần, chăm sóc rừng nhiệt đới, xoá đi những tàn tích không cần thiết, đem lại cuộc sống mới... Và ông kết luận: "Lợi ích của bão là lý do chúng ta có buổi tiệc này". Tớ nghe xong, cũng không hiểu lắm về lợi ích của bão, nhưng tiệc đã bắt đầu, nên tớ đi lấy rượu. Vì là lần đầu tham dự, tớ chẳng quen ai. Tớ bèn đi lang thang và nghe lỏm xem các vị quan khách nói gì.

Ban đầu, tớ đứng cạnh hai ông mặc com lê hiệu Hugo Boss. Nghe hai ông trao đổi mấy câu, thì tớ biết họ là giám đốc kho bạc của hai tỉnh láng giềng của nhau - là hai trong số những tỉnh bị thiệt hại nặng nề nhất bởi cơn bão:
- Năm nay, kho bạc ngài thế nào ạ?
- May quá, thưa ngài! Bão mà về chậm nửa tháng thì tôi toi rồi, vì bên tôi đã bị chốt lịch kiểm toán. Sau bão, tôi lập tức thống kê trôi mất hai cái két sắt, thế là xong. Kiểm toán vừa vào, kết luận sạch sẽ.
- Chúc mừng ngài! Năm nay, bên tôi chỉ báo cáo trôi một két thôi, tỉnh tôi bé hơn tỉnh ngài.
- Ngài làm thế là hợp lý, phù hợp cho cả hai tỉnh chúng ta nếu họ đem số liệu ra so sánh. Từ sang năm, ngài và tôi phải trao đổi trước khi báo cáo số liệu này cho khớp nhé!

Tớ nghe chẳng hiểu gì, liền lượn đi chỗ khác. Tớ thấy có hai bà béo, ăn mặc hở hang, bèn xán lại gần. Mùi nước hoa điếc mũi. Tớ xoay lưng lại phía hai bà, giả vờ nhìn đi chỗ khác, nhưng tai thì dỏng lên:
- Chỗ bà năm nay thế nào?
- Ừ, may quá bà ạ! Cái kho lương thực của tôi làm gì có hàng đâu, nhưng tôi cứ khai khống lên để niêm yết cổ phiếu. Cổ phiếu bán hết rồi, bão vào đúng lúc, thế là tôi thông báo là bão làm trôi hết kho lương và cho công ty phá sản luôn. Sẵn đang có tiền, cuối năm tôi lại thành lập công ty khác và đưa lên sàn. Còn bà thì sao?
- Hi Hi Hi! Tôi không làm lớn được như bà, chỉ làm được mấy vụ nhỏ để lấy tiền bảo hiểm thôi.

Nghe tới đây, tớ thấy bão vào mà ai cũng vui, ai cũng được lợi, nhưng tớ vẫn không hiểu đầu cua tai nheo ra sao. Tớ chuyển sang chỗ khác xem có câu chuyện gì mình hiểu được không. Tớ nhìn thấy một ông cao to mặc com lê sẫm màu đang đứng chắp hai tay sau đít nói chuyện với một ông thấp bé, rõ ràng là cấp trên và cấp dưới. Trông họ quen quen, nhìn kỹ thì hoá ra là ngài Bộ trưởng Bộ chống bão và ngài Cục trưởng Cục dự báo bão. Tớ tiến lại gần và nghe:
- Vừa rồi, cậu làm tốt lắm! Cơn bão bé thế mà cậu dự báo thành bão cấp 9 (ở nước tớ bão cấp 10 là to nhất), làm trách nhiệm của tớ nhẹ đi hẳn. Tổng thống đã có chỉ thị, nếu bão dưới cấp 9 mà có thiệt hại về người, thì sẽ cách chức Bộ trưởng của tớ. Tổng thống thật sáng suốt! Thiệt hại về người mới quan trọng, chứ thiệt hại tài sản đã có doanh nghiệp lo, bảo hiểm lo, nhân dân lo. Mất người là mất hết. Lần sau cứ thế phát huy nhé!
- Dạ, báo cáo sếp, em làm thế cũng vì lợi ích chung cả thôi ạ. Các ban ngành và doanh nghiệp đều muốn như vậy, cho nên bão cấp 6 em dự báo thành cấp 9 là vừa. Làm vậy, cả chính em và người dân đều yên tâm. Em thì không sợ bị trách vì dự báo sai gây thiệt hại, nhân dân lại có cơ sở phòng chống bão cẩn thận hơn. Chứ dân ta chủ quan lắm, nếu em dự báo bão cấp 6, có khi họ chẳng phòng bị gì. Nhưng em đang lo, nhỡ các cơ quan cứu trợ quốc tế thấy bão to đòi vào hỗ trợ, mà phát hiện ra bão nhỏ thì sao? Lại còn bọn phóng viên nước ngoài nữa?
- Cái này cậu yên tâm. Hôm trước, tớ đã báo cáo Tổng thống là mình không nên nhận cứu trợ quốc tế, nhận cứu trợ thì hoá ra nước mình yếu kém, không lo nổi một cơn bão à? Tổng thống đồng ý rồi. Còn bọn phóng viên nước ngoài, tớ đã lấy cớ bão to, phải bảo vệ tính mạng cho người nước ngoài, hốt hết bọn nó về thủ đô ngồi chơi xơi nước từ trước bão cơ. Hình ảnh cơn bão tại thực địa đều do đài truyền hình chúng ta cung cấp. Mà hình như họ cũng cắt ghép từ mấy cơn bão khác, ở Thái Bình Dương thì phải, biển chỗ nào chả như nhau. Chứ phóng viên của đài cũng sợ bão to, nên chắc chẳng ma nào xuống thực địa. Mấy tay phóng viên đó vẫn lĩnh công tác phí, rồi chui vào chỗ nào đấy chơi bài hoặc uống rượu thôi.
- Sếp tính toán như thần ạ!

Tớ nghe đến đây hoang mang lắm. Trước đây, không để ý, chẳng quan tâm gì đến bão to bão nhỏ. Nay, nghe hai quan chức phân tích bão to bão nhỏ, tớ như vịt nghe sấm. Tớ bèn chuyển sang đứng cạnh vị Hội trưởng danh giá. Ngài ấy đang nói chuyện với một đồng nghiệp cũng là chủ một ngân hàng có tiếng:
- Cảm ơn ngài Hội trưởng đã kết nạp tôi vào Hội!
- Có gì đâu, ngài và tôi cùng ngành, giúp đỡ nhau là việc đương nhiên. Vào Hội này có nhiều cái lợi lắm. Ngân hàng tôi mấy năm nay cho vay linh tinh, nhưng nhờ có bão, thể nào cũng được chính phủ cho khoanh nợ, xoá lãi. Thế là lại lãi to. Quan trọng nhất là phải chơi được với ông Cục trưởng Cục dự báo bão, không có ông ấy là không xong đâu. Lát nữa, Hội sẽ vinh danh ông ấy là Nhân vật của năm. Ngài nhớ đến chúc mừng.

Ồ, hoá ra ông Cục trưởng là quan trọng nhất, lại còn được vinh danh nữa chứ. Tớ vẫn chưa hiểu vấn đề, nên mò đến chỗ ông anh rể để hỏi. Anh rể tớ đang đứng cạnh một ông hói đầu, bụng phệ. Tớ xán lại, chưa kịp cất tiếng hỏi, thì anh rể ra hiệu im lặng, vì anh đang nói dở chuyện:
- Báo cáo anh, vừa rồi em cho thống kê cả thành phố mình đổ mất một nghìn cái cây, mai em sẽ trình anh văn bản ạ! - Anh rể tôi khúm núm.
- Cậu ngu thế! Cậu làm lại báo cáo đi, mười nghìn cây là vừa. Bù lại cho mấy nghìn cây lần trước mình không trồng, nhưng nghiệm thu là đã trồng. Làm thế, sang năm mình cũng chẳng cần trồng thêm, mà vẫn lĩnh được tiền. Bão to thế, thổi bay hết cây ra biển, ai biết đâu mà lần. Tớ vừa giải quyết cái hồ sơ bay nóc nhà thi đấu thành phố, thằng xây dựng làm ẩu bỏ mẹ, gió bé tí mà đã bay mất nóc. May mà có ngài Cục trưởng đấy! Cậu lo hoàn thiện hồ sơ thiệt hại, rồi thay mặt tớ đến nhà ngài Cục trưởng cảm ơn. Nhớ là phải đến nhà đấy, bây giờ nhiều thằng soi lắm, đừng có đến cơ quan.

Hoá ra, anh rể tớ đang nói chuyện với ngài Thị trưởng. Tớ thấy họ nói chuyện căng thẳng, nên lảng đi chỗ khác, mà vẫn chưa hiểu gì, chỉ biết ngài Cục trưởng rất quan trọng. Đúng lúc đó có thông báo, Lễ vinh danh chuẩn bị bắt đầu. Tớ chẳng hào hứng gì và cũng không hiểu chuyện bọn họ nói, nên lẳng lặng về trước. Sau bữa ấy, tớ thề rằng sẽ không đi dự buổi tiệc này lần nào nữa. Nhưng tớ nhận ra một điều là cứ bão về, lại có vô số người mở tiệc ăn mừng.

Frank kể đến đây là hết chuyện. Anh ta hút nốt điếu thuốc và uống nốt chỗ rượu trong cốc, rồi tạm biệt tôi. Sáng mai, Frank phải đi theo tour sớm.

Tôi ngồi lại, uống thêm vài ly. Nghĩ đến chuyện Frank kể, tôi gai hết cả người vì tác hại của bão. Thương thay cho đất nước của Frank, vì bão mà cứ nghèo nàn, lạc hậu mãi. May mà, nước tôi không có bão.

                                                                            HN, 14/11/2024
                                                                                   N.K.H.

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2024

ĐEN

Tôi quen Đại bàng hồi đại học. Tôi và hắn học cùng một trường đại học cách thành phố mấy chục cây số. Đại bàng xuất thân là con cán bộ một tỉnh miền núi. Là người gốc xuôi, nhưng sinh ra và lớn lên ở miền núi, nên tính hắn không khác gì người dân tộc. So với bọn sinh viên cùng ở ký túc như chúng tôi, hắn là thằng có tiền. Bố hắn là quan tỉnh thường xuyên đi công tác về thành phố, nên có điều kiện gửi tiền cho hắn. Tính tình rộng rãi, lại là bí thư đoàn, hắn hay giúp đỡ bạn bè. Ngày đó, chỉ có mấy đồng học bổng thì không đủ sống, chúng tôi thường đợi đến những ngày nghỉ về thăm nhà, xin thầy u thêm vài đồng hoặc xúc mấy cân gạo mang đi trả nợ. Việc ăn uống hàng ngày, hầu hết bọn tôi đều "cắm quán". Đại bàng thì khác, lúc nào cũng rủng rỉnh. Hắn thường bao bọn tôi ăn uống, cho chúng tôi vay tiền trả nợ khi chưa về nhà xin tiền.

Thời chúng tôi học đại học, ăn chỉ vừa đủ no, quần áo cũng chỉ đủ mặc, làm gì có đồ trang sức. Thế mà, Đại bàng đã đeo một cái đồng hồ Poljot sáng lấp lánh ngay từ ngày nhập học. Đây là cái đồng hồ của bố nó mua lúc làm nghiên cứu sinh ở Liên Xô. Trước khi nó lên đường đi học đại học, bố đã tặng cho hắn làm kỷ niệm, hy vọng sau này hắn cũng được làm nghiên cứu sinh như bố hắn. Hắn quý cái đồng hồ lắm, lúc nào cũng đeo trên tay, thỉnh thoảng lại lau lau, chùi chùi. Chắc chỉ có lúc tắm, hắn mới cởi nó ra.

Hôm đó là ngày sinh nhật thứ hai mươi mốt của Đại bàng, chúng tôi đang học năm cuối đại học và là ngày nghỉ. Đại bàng mời cả bọn cùng phòng ra quán quen uống rượu. Sinh viên nghèo cũng chẳng có gì nhiều để ăn, chủ yếu là rượu. Ngày thường chúng tôi chỉ dám uống rượu sắn, nhưng là sinh nhật Đại bàng, nên hắn mua rượu gạo mời chúng tôi. Vốn dĩ là dân miền núi, Đại bàng uống khoẻ lắm. Bọn tôi thì cũng háo, vì cả tuần chưa được giọt nào. Chúng tôi uống từ trưa đến tận chiều tối, cả bọn đã ngà ngà say. Lúc chuẩn bị ra về, đột nhiên có một thằng chạy xộc vào quán, hớt hải: "Thằng Phúc bị bọn trai làng bắt rồi!" Thằng Phúc ở chung phòng với chúng tôi.

Trường chúng tôi học giáp với một làng nghề. Con gái bên đó xinh lắm, không phải làm nông, nên các cô đều trắng trẻo, ăn nói nhẹ nhàng, nhưng bọn trai làng thì dữ như cọp. Thằng vừa xộc vào quán và thằng Phúc hay vào làng tán gái, chúng đã bị bọn trai làng đuổi đánh mấy lần rồi. Đúng là "chết vì gái"! Thằng Phúc bỏ cả sinh nhật Đại bàng để đi cưa gái, bị bọn trai làng bắt cũng đáng kiếp! Đang sẵn có rượu trong người, cả bọn không ai bảo ai, đồng loạt đứng lên: "Cứu". Chúng tôi vớ lấy bất kỳ thứ gì ở quán để làm vũ khí. Thằng cầm chai rượu, thằng vớ luôn con dao gọt hoa quả để trên bàn, tôi tiện tay đem theo cái đòn gánh của bà chủ quán đang dựng ở góc nhà... Bình thường, chúng tôi đâu dám đối đầu với bọn trai làng, chúng doạ đánh là chạy. Sinh viên chúng tôi không quen đánh nhau, mà cũng sợ kỷ luật trường, nên ít đứa dám gây sự với bên ngoài. Hôm đó nhờ rượu, chúng tôi mới nổi máu yêng hùng.

Chúng tôi trèo qua hàng rào sang đến làng, thì mặt trời đã khuất bóng, nhìn không rõ mặt người. Đi thêm đoạn nữa, thấy một nhóm khoảng năm sáu người đứng gần cây đa đầu làng. Chúng tôi hùng hổ tiến đến. Hoá ra, bọn trai làng chỉ có bốn đứa, lại không có vũ khí. Chúng trói tay thằng Phúc, bắt quỳ xuống đất và đang bắt nó thề thốt, hứa hẹn không sang làng tán gái nữa. Chúng tôi đông gấp đôi, lúc đó không biết thằng nào hô: "Đánh". Thế là cả bọn xông vào tẩn lũ trai làng một trận, cứ hai thằng chúng tôi đánh một thằng trai làng. Hai đánh một, chẳng chột cũng què. Trận chiến không cân sức diễn ra chưa đầy hai phút. Bốn gã trai làng nằm thẳng cẳng trên mặt đất. Chúng tôi cởi trói cho Phúc và quay về ký túc xá. Cả bọn tắm rửa, đi ngủ như không có chuyện gì xảy ra.

Một tuần sau, Đại bàng bị bắt. Số là, trong đám trai làng bị đánh có một thằng chấn thương sọ não phải nhập viện. Không biết thằng nào xuống tay nặng thế, say rượu nên chẳng ai nhớ gì. Bệnh viện giám định thương tật thằng ấy hơn ba mươi phần trăm. Công an khởi tố vụ án. Bọn bị đánh không nhận được mặt ai, chỉ biết là sinh viên bên trường sang. Công an sang trường điều tra. Bị hỏi, nhưng bà chủ quán không khai ra chúng tôi, mặc dù bà ấy biết bọn tôi sang làng nghề đánh nhau. Rủi thay, công an tìm được một cái đồng hồ Poljot rơi ở hiện trường. Loại đồng hồ Poljot hai mốt chân kính như của Đại bàng, thời đó đâu có nhiều. Công an bắt Đại bàng tra hỏi, nhưng hắn không khai ra ai. Hắn chỉ khai chung chung, đi ngang qua, thấy nhóm đánh nhau, bị một thằng trong nhóm đó kéo vào, nên đánh lại, cũng không nhận ra ai, vì trời tối. Đại bàng bị kết án ba năm tù.

Ở tù, hắn bị xếp vào phòng 25A, là phòng giam được liệt vào hạng đầu gấu. Tên "Trưởng buồng" là dân anh chị có số má, thời gian ở tù nhiều hơn ở ngoài. Tên này áp dụng kỷ luật sắt. Cứ tù mới vào đánh một trận không thương xót và phải quỳ lạy Trưởng buồng một trăm cái. Đại bàng vốn hiền lành, nhưng không phải là thằng dễ chịu nhục. Hắn chưa ở tù và giao du với dân xã hội bao giờ, nên cũng chẳng biết các quy tắc giang hồ. Hắn chịu đòn, chịu lạy, nhưng căm lắm! Hắn quyết trả thù. Hắn thủ một cái cán bàn chải đánh răng cũ, mài thật nhọn, giấu trong người. Ba giờ sáng, cả buồng giam đang say giấc, hắn lẻn sang đâm cái cán bàn chải đó vào cổ Trưởng buồng. Máu chảy lênh láng. Hắn bị biệt giam. May mà, tên Trưởng buồng không chết. Mấy hôm sau, hắn được trả về phòng 25A. Biệt danh Đại bàng có từ đó, hắn lên làm Trưởng buồng.

Ra tù, Đại bàng được bố xin cho đi làm ở một công ty xuất nhập khẩu của tỉnh. Thời gian ở tù, hắn bắt buộc phải gồng mình chiến đấu với đám giang hồ, chứ bản chất hắn vẫn là người tử tế. Hắn tu chí phấn đấu, đi học tại chức, lấy bằng đại học. Vài năm sau, với sự nâng đỡ của bố, hắn được bổ nhiệm phó phòng, rồi trưởng phòng. Hơn ba mươi tuổi, hắn đã làm giám đốc công ty. Thời kỳ đó, xuất nhập khẩu của nước ta còn manh nha lắm, hầu hết các mặt hàng đều phải xin cấp hạn ngạch (quota). Là giám đốc công ty xuất nhập khẩu duy nhất của tỉnh, Đại bàng thường xuyên phải lên bộ xin quota. Thời gian xin cấp hạn ngạch thường kéo dài và số lượng được cấp luôn ít hơn nhu cầu. Đại bàng tìm hiểu qua đồng nghiệp ở các tỉnh bạn, thì được biết có một "cò" nổi tiếng xin quota, chỉ cần chung chi đủ. Vốn coi công việc là trên hết, nên hắn chẳng ngại chi tiền. Đại bàng xin gì được nấy và hắn được tặng thưởng vô số bằng khen của tỉnh vì thành tích trong công tác xuất nhập khẩu. Công việc thuận lợi được dăm năm, thì ông thứ trưởng cấp quota bị bắt. Cả đường dây làm hồ sơ lẫn "cò" bị bại lộ.

Ngày ấy, việc mua bán quota gần như công khai. Các doanh nghiệp xuất nhập khẩu đều vui vẻ chi tiền để công việc trôi chảy. Cơ quan cấp phép được bôi trơn, thì xử lý nhanh gọn theo yêu cầu, nếu không sẽ trì hoãn và gây khó dễ. Vị thứ trưởng cấp phép nhận nhiều tiền đến nỗi, mọi người đặt cho biệt danh "Mãi vẫn giầu". Không ai nghĩ đường dây này bị triệt phá. Nhưng đây lại là vụ án điểm của thời kỳ đổi mới, thế mới đen chứ! Đại bàng bị liên đới với tội danh đưa hối lộ. Do nhiệt tình công tác, mong muốn được góp sức mình cho quá trình lưu thông hàng hoá của tỉnh nhà, Đại bàng đã ra sức xin thật nhiều quota nhất có thể. Cho nên, trong nhóm bị can bị kết tội đưa hối lộ, Đại bàng nặng nhất. Hắn bị xử năm năm tù, những người khác cùng tội danh như hắn chỉ bị xử án treo hoặc tha bổng ngay tại toà.

Sau khi mãn hạn tù, Đại bàng quyết định ra nước ngoài làm ăn. Có hai tiền án, thì làm gì trong nước cũng khó. Hắn liền kết nối với hai đàn em cũ trong tù là Lái xe (chuyên cõng Trưởng buồng đi vệ sinh) và Tuốc năng (làm nhiệm vụ vừa chạy vòng quanh vừa quạt cho Trưởng buồng). Hai tên này sau khi ra tù, chưa có công ăn việc làm ổn định. Đại bàng gọi hai đàn em đến và bảo: "Hai chú theo anh đi Châu Phi nhé!'' Thế là, ba thầy trò đi Châu Phi.

Đại bàng là một trong những người tiên phong của nước ta sang làm ăn ở vùng Trung Phi. Khi hắn đến, đất nước đó vừa kết thúc cuộc nội chiến mấy chục năm trời. Xã hội còn khá hoang sơ, các loại tội phạm, cướp bóc mọc lên như nấm. Đại bàng làm đủ nghề. Đầu tiên, hắn mở một xưởng sửa chữa bảo dưỡng ô tô, vì Lái xe trước khi vào tù đã từng là thợ sửa xe bậc một. Sau đó, hắn làm thương mại, rồi mở cửa hàng tạp hoá. Cuối cùng, Đại bàng xuất khẩu gỗ từ Châu Phi về nước, công việc đúng chuyên môn của hắn. Việc buôn bán vô cùng thuận lợi, Đại bàng kiếm tiền dễ như trở bàn tay. Chỉ sau vài năm, hắn đã có bạc tỷ. Mỗi tội, an ninh ở đây không ổn. Bọn Đại bàng đêm ngủ cũng không yên, vì tiền hàng thu về trong ngày để ở nhà chưa kịp gửi ngân hàng, lúc nào cũng lo ngay ngáy bị cướp.

Một lần, Đại bàng phải về nước để hoàn tất thủ tục nhập khẩu mấy công te nơ gỗ. Đang ngủ hắn nhận được điện thoại của Tuốc năng: "Anh ơi! Lái xe chết rồi. Tối qua, bọn "nhọ" vào nhà mình cướp. Tiền hôm qua thu về nhiều quá, nên thằng Lái xe có ý chống cự, nó bị bắn". Đại bàng bùi ngùi, hắn đã cẩn thận dặn đàn em đừng manh động, cướp thì cho cướp, phải giữ mạng mình trước. Đại bàng lập tức mua vé máy bay quay lại Châu Phi để đưa xác Lái xe về. Trước khi bay, hắn còn cẩn thận mua mấy đồ vàng mã đem sang đốt cho đàn em.

Vừa xuống sân bay ở Châu Phi. Đại bàng bị bắt. Chả là, trong đống đồ vàng mã có mấy thếp đô la âm phủ, mà đô la âm phủ nước ta in như đô la thật. Thời đó, các nước Châu Phi đang bị nạn đô la giả hoành hành, nên họ làm rất chặt, xử rất nặng. Đại bàng bị xử mười năm tù ở nơi đất khách quê người.

Về nước, Đại bàng không làm ăn gì nữa. Tiền bạc rủng rỉnh, nên hắn chỉ mở một quán bia tạo công ăn việc làm cho Tuốc năng và vợ con Lái xe. Hắn đặt luôn tên quán là Đại bàng. Có lần, tôi qua quán Đại bàng, hắn tâm sự: "Tôi có số đi tù, ông ạ! Cả đời, tôi chỉ làm những việc bình thường như mọi người, nhưng người ta không sao, tôi lại bị tù. Năm ngoái, tôi đi thăm đứa con gái lấy chồng bên Singapore, lớ ngớ đi bộ qua đường không đúng luật. Thế mà, cũng bị phạt giam một tuần. Đen quá! Nhưng chỉ có lần đi tù đó, tôi thấy đúng người, đúng tội. Từ nay, tôi chả làm gì nữa, cũng chẳng đi nước ngoài nữa. Cạch tới già!"

Thỉnh thoảng, đi qua quán Đại bàng, tôi vẫn thấy hắn và Tuốc năng niềm nở đón khách. Đại bàng vẫn như xưa, một con người tính tình hiền lành và rộng rãi.

                                                                              HN, 19/11/2024
                                                                                       N.K.H.



















Thứ Năm, 21 tháng 11, 2024

VÔ HÌNH

Tôi và Hảo Vận nhập học cùng một ngày. Chúng tôi không học cùng khoa, nhưng chơi thân với nhau, vì ở cùng phòng ký túc xá và cả hai đều đi bộ đội về mới học đại học. Lần đầu tiên, tôi gặp Hảo Vận ở Phòng Giáo vụ nhà trường, cả hai đều mặc quần áo bộ đội, đội mũ cối, đi dép đúc và cầm trong tay bộ hồ sơ dày cộp. Thời đó, học sinh ở ký túc xá phải đăng ký hộ khẩu tại trường và phải nộp rất nhiều giấy tờ liên quan. Tôi còn nhớ, mình đã đem toàn bộ lý lịch quân nhân, quyết định xuất ngũ... nộp cho trường.


Chúng tôi không những ở cùng phòng, mà còn dùng chung một cái giường tầng. Hảo Vận ở tầng trên, tôi ở tầng dưới, cho nên chúng tôi ngày nào cũng nói chuyện với nhau. Hảo Vận tâm sự với tôi, nhà nó nghèo lắm, mấy đời đều gặp nhiều rủi ro, xui xẻo. Vì thế, bố mẹ nó mới đặt cho nó cái tên như thế, mong ước cuộc sống của nó sau này may mắn hơn. Nó bảo, đến nay nó may thật, đi bộ đội không phải đánh nhau, xuất ngũ lại thi đỗ đại học luôn, mặc dù sức học của nó không phải xuất sắc. Thời chúng tôi, bộ đội phục viên thi đại học được cộng thêm mấy điểm, chắc vì thế Hảo Vận mới đỗ đại học, mà trường chúng tôi lại là trường danh tiếng nhất nhì cả nước.

Hảo Vận có nhiều tài lẻ, nên được lòng thầy cô và các bạn. Vì lớn tuổi và đi bộ đội về, nên chúng tôi đều là cán bộ lớp. Hảo Vận đàn hay, hát giỏi và có biệt tài nhái giọng. Nó mà đọc Tuyên ngôn Độc lập hay Điếu văn Hồ Chủ Tịch, thì ai cũng tưởng là giọng Bác Hồ, Lê Duẩn. Chính vì có tài đó, nó thường xuyên được tham gia vào đoàn kịch của trường và đóng các vai lãnh tụ. Là cán bộ lớp, nên chúng tôi còn giao du với các thầy giáo trẻ. Tuy là học sinh, nhưng chúng tôi chỉ kém các thầy có vài tuổi và cùng ở trong trường, nên coi nhau như anh em. Ngày đó, không có tiền, nhưng mỗi lần về quê, chúng tôi đều xin thầy u được vài lít rượu, dăm cân lạc đem mời các thầy liên hoan. Các thầy cũng vậy, có món gì ngon, đều gọi chúng tôi sang uống rượu cùng. Ra trường rồi, chúng tôi và các thầy vẫn thường xuyên gặp nhau.

Bốn năm đại học trôi qua rất nhanh, chúng tôi ra trường. Năm chúng tôi ra trường, Nhà nước đã bỏ chế độ phân công công tác. Tôi may mắn được một doanh nghiệp Nhà nước tiếp nhận. Hảo Vận chưa đi làm ngay, vì nó phải về quê chịu tang bố ngay sau ngày thi tốt nghiệp. Sau đó, nó ở lại quê vài tháng giúp mẹ sửa nhà, làm ruộng... Mấy tháng sau, mẹ nó đồng ý sang ở với chị gái nó, thì nó mới trở lại thành phố để xin việc.

Muốn xin việc cần có hồ sơ và quan trọng nhất là bằng đại học. Nó khai một cái sơ yếu lý lịch tự thuật, cầm lên Phòng Giáo vụ trường để xin xác nhận và lấy bằng đại học luôn. Vừa vào phòng, nó vồn vã: "Em chào thầy! Thầy có khoẻ không ạ? Hôm nay, em muốn lên xin thầy xác nhận lý lịch để xin việc. Thầy cũng cho em lấy bằng tốt nghiệp". Thầy giáo vụ bắt tay Hảo Vận, chia buồn và hỏi thăm tình hình gia đình nó. Chả là, nó và thầy vẫn ngồi uống rượu với nhau trong những năm qua, nên thân nhau lắm. Thầy bảo: "Cậu cứ để hồ sơ ở đây, tôi sẽ trình bác Trưởng phòng, mai lên lấy nhé! Có thời gian, anh em mình ngồi uống với nhau một bữa, rủ thêm thầy Tiến và thằng Hoàng (là tôi) nữa".

Sáng hôm sau, Hảo Vận lên trường thật sớm, nó dự định lấy hồ sơ xong sẽ vòng qua vài nơi để gửi đơn xin việc. Vừa nhìn thấy Hảo Vận, Thầy giáo vụ bảo nó: "Chết thật cậu ạ! Hồ sơ lưu của cậu, chúng tôi chưa tìm thấy, nên chưa xác nhận được lý lịch cho cậu. Còn bằng tốt nghiệp của cậu cũng chẳng thấy đâu, thế mới lạ. Rõ ràng, hôm thi tốt nghiệp, tôi làm giám thị hành lang còn nhìn thấy cậu trong phòng thi, mà điểm thi của cậu cũng không có nốt". Hảo Vận tròn xoe mắt hỏi: "Thế khi nào thì có ạ?" Còn lâu, nó mới nhận được câu trả lời!

Bẵng đi mấy tuần, Hảo Vận lại lên Phòng Giáo vụ và vẫn nhận được trả lời là chưa tìm thấy hồ sơ. Nó bèn tìm cơ hội gặp riêng Thầy giáo vụ: "Thầy ơi! Thế này thì chết em, mấy tuần rồi chả có việc làm, tiền dành dụm bấy lâu nay đã cạn. Em cứ mỗi bữa lại đi ăn nhờ một thằng bạn, chúng nó nuôi em mãi cũng chán rồi. Thầy có cách nào giúp em không ạ?". Thầy giáo vụ nghĩ một hồi, rồi bảo nó: "Căn cứ vào tình hình thực tế, tôi sẽ xin nhà trường cấp cho cậu một cái giấy chứng nhận đã thi tốt nghiệp. Cậu tạm thời dùng cái giấy này có thể đi xin việc được. Còn xác nhận lý lịch, thì trường không làm được đâu, cậu thử về quê xem sao". Không còn cách nào khác, nó chào thầy ra về.

Nhà trường chỉ xác nhận được cho nó thời gian học tập tại trường. Chính quyền xã chỉ xác nhận được thời gian ở quê của nó cho đến lúc đi bộ đội. Hảo Vận về đơn vị cũ, không xin được xác nhận, vì hồ sơ gốc của nó đã đem nộp cho trường. Ngày ấy chưa có máy photocopy, nên không có bản chụp để giữ lại. Thành ra, lý lịch của nó bị trống năm năm nghĩa vụ. Bằng đại học không có, lý lịch cũng không đầy đủ, Hảo Vận không xin việc được ở thành phố. Nó tặc lưỡi: "Thôi, thì về quê vậy. Ở quê ai chả biết mình, ai cũng biết mình đi bộ đội và học đại học, nên chắc chẳng cần lý lịch. Vả lại, về quê lại tiện chăm sóc mẹ". Quả đúng vậy, nó về quê xin việc được luôn. Nó đến nhà ông chủ nhiệm hợp tác xã: "Thưa bác, cháu không xin được việc trên thành phố, nhờ bác kiếm cho cháu một chân ở hợp tác xã mình ạ". Ông chủ nhiệm nói luôn: "Hay quá! Hợp tác xã đang thiếu người có trình độ như cháu. Bọn thanh niên học xong đại học thường ở lại thành phố luôn. Bác tạm bố trí cho cháu làm kế toán cho hợp tác xã nhé! Ông Bốn kế toán già quá rồi, xin nghỉ mấy năm nay, nhưng chưa có người thay". Hảo Vận mừng quá, nhưng nó cẩn thận hỏi thêm: "Nhưng cháu không xin được xác nhận lý lịch và chưa được cấp bằng đại học, cháu mới chỉ có giấy chứng nhận đã thi tốt nghiệp thôi ạ". Ông chủ nhiệm vốn là người cùng thôn với Hảo Vận, liền bảo: "Vẽ chuyện, ở đây ai chả biết cháu từ bé mà phải cần đến lý lịch, còn cái giấy chứng nhận gì gì đó thay cho bằng tốt nghiệp là được rồi".

Thế là, Hảo Vận đi làm. Nó vốn thông minh, nhanh nhẹn, nên mọi việc nó làm đều trôi chảy. Nó còn có nhiều sáng kiến làm cho hợp tác xã kiếm được nhiều tiền hơn, nên chưa đầy một năm sau nó được thăng lên chức Phó Chủ nhiệm. Hai năm sau nữa, ông Chủ nhiệm về hưu và nó lên thay. Hảo Vận không bằng lòng với cuộc sống ở quê, nó luôn ngóng tìm đường lên thành phố. Trong số các đối tác của hợp tác xã, có một doanh nghiệp kinh doanh nông sản ở thành phố. Ông Giám đốc doanh nghiệp đã mấy lần gặp gỡ Hảo Vận để thương thảo hợp đồng mua bán nông sản. Ông thấy nó rất nhạy bén với thương trường và tiếc cho nó không làm việc ở môi trường thành phố. Có một lần, hai người ngồi uống rượu sau khi ký hợp đồng, ông ngỏ lời với nó: "Anh Vận này, anh có muốn về chỗ tôi làm không, tôi thấy anh có thể phụ trách việc thu mua nông sản của công ty tôi đấy?"

Hảo Vận lên thành phố. Nó được bổ nhiệm chức Trưởng phòng. Tuy nhiên, trong hồ sơ cán bộ của nó vẫn ghi chữ "Nợ bằng tốt nghiệp đại học". Ông Giám đốc hết lòng giúp đỡ nó, nên việc thiếu một vài giấy tờ trong hồ sơ cán bộ không có vấn đề gì. Nó cũng trả ơn ông xứng đáng. Từ ngày có Hảo Vận về phụ trách công tác thu mua nông sản, công ty làm ăn ngày càng phát đạt, buôn bán một vốn bốn lời. Hảo Vận cũng được trả công xứng đáng, lương thưởng gấp mấy lần những người cùng cấp.

Ở thành phố, việc có một cái xe máy là điều hiển nhiên. Hảo Vận đi mua xe, đây là tài sản đầu tiên và cũng là cuối cùng nó đứng tên. Lúc làm thủ tục, người ta yêu cầu nó xuất trình chứng minh nhân dân, nó phát hiện ra chứng minh nhân dân của mình đã gần hết hạn. Nó chột dạ: "Thôi chết! Mấy năm nữa không có chứng minh nhân dân thì mình sống thế nào!". Mấy năm trước, nó đã nghĩ đến vấn đề này, nhưng nhiều việc quá, nên quên bẵng đi mất. Muốn làm chứng minh nhân dân, thì phải có hộ khẩu. Hộ khẩu trước đây của nó nằm trong trường, nhưng trường không lưu hồ sơ của nó, nên nó không có tên trong hộ khẩu trường. Muốn đăng ký hộ khẩu nơi ở mới, cũng phải có hộ khẩu nơi ở cũ chuyển đi. Tóm lại, nó không thể làm được hộ khẩu và chứng minh nhân dân. Hảo Vận đã nhiều lần đến trường xin hồ sơ và bằng đại học, nhưng đều không được. Rõ ràng là nó có đi học, có đi thi, còn uống rượu với các thầy, thế mà hồ sơ của nó không thấy đâu. Thật vô lý! Chẳng biết lỗi của bộ phận nào? Thầy giáo vụ cũng đã chuyển sang bộ phận khác. Mỗi lần nó đến xin hồ sơ, nhà trường chỉ trả lời chung chung: "Cậu về đi, chúng tớ sẽ trình lãnh đạo", "Lãnh đạo đang đi vắng" hay là "Trường đang hết phôi bằng, chưa in được"... Trường không thể bảo là nó không đi học, nhưng cũng không thể cung cấp được cho nó giấy tờ gì. Ai gặp Hảo Vận lên trường cũng tay bắt mặt mừng, hỏi thăm sức khoẻ, có thầy còn mời nó đi nhậu. Từ các thầy đến bác bảo vệ lẫn bà hàng nước, ai cũng có thể đứng ra làm chứng cho bốn năm đại học của nó, nhưng cấp bằng lại là chuyện khác. Trường yêu cầu phải có điểm thi, mà trong bảng điểm thi tốt nghiệp không có tên nó. Lỗi tại ai? Lâu rồi, nó cũng chán không lên trường nữa. Nó lại tặc lưỡi: "Thôi, việc đến đâu, tính đến đó vậy".

Công việc của Hảo Vận thăng tiến. Nó được bổ nhiệm làm Phó Giám đốc. Một thời gian sau, ông Giám đốc lên tổng công ty, nó lên làm Quyền Giám đốc. Sở dĩ có chữ "Quyền" là vì hồ sơ cán bộ của nó chưa đầy đủ, vẫn "Nợ bằng tốt nghiệp đại học". Thực ra, chuyện nợ bằng cũng là thường, nhưng việc đó chỉ có thể diễn ra trong một khoảng thời gian ngắn. Còn nó nợ cả mấy năm trời, như thế là không bình thường mất rồi. Việc Giám đốc nợ bằng chẳng ảnh hưởng gì đến công việc. Công ty của Hảo Vận vẫn chạy vù vù, lợi nhuận hàng năm tăng mấy chục phần trăm, thu nhập của cán bộ nhân viên ngày một cao. Nhưng việc gì cũng có hai mặt, công ty làm ăn yếu kém thì không ai nhòm ngó, chứ công ty làm ăn khấm khá như công ty của Hảo Vận ở thành phố này ít lắm. Ghế ít, đít nhiều chắc chắn sinh chuyện.

Hảo Vận bị kiện khi đang đi công tác xa để ký một hợp đồng lớn cho công ty. Đơn kiện Hảo Vận khẳng định, nó không có bằng đại học. Tổng công ty liền lập một đoàn thanh tra vụ việc. Đoàn thanh tra làm việc với trường, quả nhiên trường xác nhận là chưa cấp bằng đại học cho nó. Nó mất chức Giám đốc và cũng nghỉ việc luôn. Ông trời công bằng! Mất việc, nhưng nó tìm được tình yêu của đời mình.

Hảo Vận lấy vợ. Hôm nó cưới, tôi cũng có mặt. Nó kéo tôi ra một góc và bảo: "Bỏ mẹ ông ạ! Chứng minh nhân dân của tôi vừa hết hạn, nên không làm được đăng ký kết hôn". Năm sau, vợ sinh cho nó một thằng con trai kháu khỉnh, nhưng mục người cha trong giấy khai sinh của con nó bị bỏ trống. Từ năm đó, nó không đi được máy bay nữa, không mở được tài khoản ngân hàng, không đứng tên được tài sản... Hảo Vận làm môi giới bất động sản xung quanh khu vực thành phố. Nó có đầu óc kinh doanh siêu việt, nên thu nhập ngày một khấm khá. Nó mua nhà, nhưng không được đứng tên, mà phải đứng tên vợ nó. Mà cũng chả phải là vợ nó, hai người có đăng ký kết hôn đâu, gọi là bạn gái thì chính xác hơn. Tiền nó để đầy trong nhà, rồi cuối cùng cũng phải đưa cho bạn gái gửi vào tài khoản ngân hàng. Hai năm sau, cô bạn gái lại đẻ cho nó một thằng cu nữa. Thực ra, cũng chẳng phải con nó, vì trong giấy khai sinh của thằng bé không có tên bố. Hảo Vận ăn nên làm ra, nó mở công ty môi giới bất động sản, chủ sở hữu công ty lại là bạn gái nó.

Cho đến sáu mươi tuổi, Hảo Vận sống như vô hình trong xã hội. Tuy nó có tiền, nhưng chẳng sở hữu bất kỳ tài sản nào. Nó cũng không được hưởng phúc lợi xã hội, vì có nộp thuế và đóng bảo hiểm bao giờ đâu. Đến việc bầu cử, nó cũng chưa đi lần nào kể từ khi ra trường. Nó cũng chưa xuất ngoại, vì làm gì có chứng minh nhân dân để làm hộ chiếu. Tuy nó sống với một người đàn bà, có con với nhau mấy chục năm, nhưng trên lý thuyết nó chả có vợ con. Nó đã có cháu đích tôn, nhưng trên giấy tờ, chẳng thằng nào là cháu của nó. Một hôm, ngồi uống rượu với tôi, nó bảo: "Gay quá mày ạ! Nhà tao độc đinh. Tao lại đang là trưởng họ. Tao chết đi, có khi con cháu tao không được về quê mất. May vợ tao tử tế, chứ không thì tài sản của tao đã mất hết từ lâu rồi". Ngẫm nghĩ một lúc, nó nói: "Tao phải đi kiện thôi".

Hành trình đi kiện của Hảo Vận bắt đầu. Nó giao hết lại công việc cho vợ, rồi đi tìm luật sư. Luật sư bảo nó: "Ông chả có giấy tờ gì liên quan đến trường cả. Những lần ông lên trường hỏi, đều là nói xuông. Kiện thế nào được. Bây giờ, ông phải làm đơn đề nghị trường cấp bằng tốt nghiệp, để nhà trường trả lời bằng văn bản đúng những gì theo hiện trạng đã, rồi mới kiện được". Đúng là, từ trước đến nay, nó lên trường đều chỉ nói miệng và nhận trả lời bằng miệng. Vì nó quen biết các thầy, nên thấy làm đơn cũng kỳ kỳ. Nay, các thầy nó quen đều đã mất hoặc nghỉ hưu hết rồi, nên nó không ngại nữa. Nó nhờ luật sư soạn cho một cái đơn yêu cầu trường cấp bằng tốt nghiệp. Đúng một tháng sau, nhà trường có văn bản trả lời. Trong văn bản, nhà trường xác nhận nó có học khoá ấy, lớp ấy, nhưng không có điểm tốt nghiệp, nên không thể cấp bằng. Nó đâm đơn kiện ra toà, nhưng toà không thụ lý đơn do nhân thân nguyên đơn không rõ ràng.

Năm năm sau, tôi gặp lại Hảo Vận. Nó vẫn đang trong hành trình đi kiện của mình. Nó bảo: "Tao sẽ theo kiện đến cùng, vì nếu không, chết tao cũng chẳng có chỗ chôn".

                                                                               HN,15/11/2024
                                                                                       N.K.H.
     




Thứ Tư, 20 tháng 11, 2024

THỂ DỤC THỂ THAO RẤT CÓ HẠI

Tôi chẳng chơi môn thể thao nào và cũng không tập thể dục. Trước đến giờ, tôi vẫn nghĩ thể dục thể thao chỉ có lợi. Cho đến ngày, tôi được các bạn mở mắt.

Một lần, trong lúc trà dư tửu hậu, thằng bạn tôi nói: "Tôi có ông chú ngày nào cũng tập thể dục, nhưng ông ấy yếu lắm, quanh năm mắc hết bệnh nọ lại bệnh kia. Có lẽ, thể dục thể thao rất có hại, các ông ạ!". Cả bọn đồng thanh hưởng ứng: "Đúng, Đúng, Đúng! Rất, rất.... có hại". Mỗi mình tôi phản đối. Một thằng liền hỏi: "Ông có nghĩ, ông khoẻ mạnh thế này là do ông không tập thể dục, chơi thể thao bao giờ?''.

Nghĩ lại, lúc học phổ thông, tôi có học các tiết thể dục, nhưng cái này chắc không tính. Từ mười tám đôi mươi trở đi, đúng là tôi hầu như chẳng tập thể dục, chơi thể thao bao giờ. Dăm thì mười hoạ, có thằng rủ, thì hai đứa chạy một hai vòng hồ, rồi cũng chẳng bao giờ chạy nữa. Thời đó, đâu có rảnh mà tập với tành, đi làm từ sáng sớm đến tối, rồi nhậu đến đêm. Sáng dậy, người mệt nhoài, sao còn nghĩ đến tập thể dục, chơi thể thao được. Thêm vài tuổi nữa, tôi lấy vợ, có con. Một đống việc gia đình như đưa con đi học, họp phụ huynh, đưa vợ đi mua sắm, thăm thú họ hàng nội ngoại... được bổ sung thêm vào nhật trình đã chật kín. Thế nên, càng ngày càng không có thời gian dành cho thể dục thể thao. Thời chúng tôi là thế đấy, hầu hết người tập thể dục là người già, làm gì có thanh niên. Hồi đó, chúng tôi thường bảo nhau: "Yếu mới phải tập cho khoẻ, chứ đang khoẻ thì tập làm gì!". Ơn trời! Đến giờ, tôi vẫn khoẻ mạnh bình thường, mấy chục năm nay chẳng ốm đau gì, ngoài mấy trận hắt hơi, sổ mũi xoàng. Nhưng tôi chưa bị thuyết phục, nên bảo nó: "Đúng là tôi không thể dục thể thao, vì tôi không có thời gian thôi, chứ chưa chắc thể dục thể thao đã có hại".

Một thằng khác trong bọn tham gia: "Để tôi kể cho ông một chuyện. Cách đây mười mấy năm, ở ngoại ô thành phố, có một đoạn đường vằng vẻ với hai bên là ruộng ngô, không khí thoáng mát, nên một số người đến đây tập thể dục. Rồi một hôm, có tên ''yêu râu xanh'' tóm lấy cô gái trẻ đi tập thể dục lúc sáng sớm trên con đường ấy, đưa vào ruộng ngô dở trò đồi bại. Ngay sau khi truyền thông đưa tin về vụ việc, đoạn đường đó đông nghịt các bà sồn sồn, quần áo ngắn cũn cỡn lượn qua lượn lại, từ sáng sớm cho đến tận trưa. Nhưng chắc do đông người quá, nên ''yêu râu xanh'' không dám động thủ nữa. Sau một thời gian chờ đợi, không thấy ''yêu râu xanh'' đâu, nên các bà cũng chán và giải tán luôn. Các bà còn mắng cơ quan truyền thông là "bốc phét", giật tít câu "view", chứ làm gì có "yêu râu xanh". Từ đó đến nay, chẳng có ai tập thể dục trên đoạn đường đó nữa. Ông bảo như thế tập thể dục có hại hay không?''

Tôi đang suy nghĩ, chưa biết nói sao, thì thằng khác lại thêm vào: "Các ông nghe này, đây là chuyện thật, chứ không phải nghe kể trên báo đâu nhé. Bố tôi lúc còn đi làm rất bận, nên sau khi về hưu, ông mới bắt đầu tập thể dục. Ông chọn cách đi bộ xung quanh hồ gần nhà. Hồ chỉ cách nhà ông vài trăm mét, nhưng phải đi qua một cái ngã tư. Một hôm, trên đường ra hồ, ông bị một thằng đi xe máy đâm, phải đi cấp cứu. May mà, không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng từ đó về sau, ông không dám đi tập thể dục nữa''.

Tôi đỏ mặt lên cãi: "Chuyện các ông kể chỉ toàn là tai nạn giao thông và "yêu râu xanh'', chứ thể dục thể thao có hại gì đâu"?

Nghe tôi nói thế, một thằng khác lao vào: "Mấy năm gần đây, phong trào chạy lên cao, nhà nhà chạy, người người chạy. Chạy không phân biệt lứa tuổi, tầng lớp, giới tính. Chạy không phân biệt cự ly, địa hình. Chạy không phân biệt thời gian, từ sáng sớm đến đêm muộn, lúc nào cũng thấy có người chạy. Rồi các giải chạy được tổ chức thường xuyên, các doanh nghiệp bắt đầu tham gia tài trợ để quảng bá sản phẩm. Có những người từ trước đến nay, chẳng tập thể dục bao giờ cũng tham gia chạy. Hậu quả là năm nào cũng có người chết vì chạy, nếu không chạy thì làm gì có ai chết. Đấy là chưa kể, trong mấy tiếng đồng hồ chạy, còn hít cả một đống bụi mịn vào người. Giá mà đừng chạy thì hơn.''

Tôi ngẫm nghĩ, đúng vậy, dạo này nhiều người chết lúc chạy. Cá biệt, ở nước bạn láng giềng, mấy năm trước có một giải chạy, mà chết hơn 20 người. Chạy nguy hiểm thật! Mà tôi cũng có thằng bạn, cả đời không tập thể dục. Thế mà, thời covid không có việc gì làm, nó bắt chước mọi người, chạy loanh quanh dưới sân khu tập thể. Sau mấy tháng, nó gọi điện cho tôi thông báo là đã bị hỏng khớp gối do chạy nhiều quá. Nhưng tôi vẫn chưa tin hoàn toàn, liền phản đối: "Không chạy thì tôi chơi môn thể thao khác, chắc chẳng làm sao?"

Cả bọn liền châu đầu vào nói: "Đúng là ông không tập thể dục, không chơi thể thao bao giờ. Chơi thể thao kiểu gì chả có chấn thương, nhẹ thì bong gân chệch khớp, nặng thì gãy xương vỡ đầu, có người tập yoga còn gẫy cả cổ ấy chứ". Một thằng lại kể: "Trước đây, tôi có chơi tennis. Sân bên cạnh chỗ bọn tôi chơi là sân của một câu lạc bộ toàn các cụ thất thập cổ lai hy trở lên, nên bọn tôi gọi là "Sân Các Cụ". Có lần tôi đứng cạnh một cụ trông gần tám mươi tuổi xem các cụ trong sân đánh bóng, thấy một cụ đang chơi già lắm, tôi lễ phép hỏi: "Thưa bác, cái bác đang chơi trong sân bao nhiêu tuổi rồi, mà vẫn chạy tít thế ạ?". Cụ ấy quay sang bảo tôi: "Thằng ấy mới tám mươi thôi, ăn thua gì!". Tôi giật mình hỏi: "Thế bác năm nay bao nhiêu ạ?". Ông cụ thản nhiên trả lời: "Bác tám tư, mà chạy còn nhanh hơn nó". Nhưng rồi có một hôm, chúng tôi đang chơi tennis, chợt nghe "huỵch". Nhìn sang sân bên cạnh, một cụ nằm lăn quay dưới đất, tay vẫn cầm chặt cây vợt. Chúng tôi gọi cấp cứu ngay, nhưng bác sỹ đến nơi, thì cụ đã ra đi mãi mãi. Bác sỹ bảo, cụ bị ngừng tim đột ngột. Cụ ấy trẻ nhất trong hội, mới bẩy mươi mốt và vừa tham gia hội mấy tuần. Đấy, khổ chưa! Đáng lẽ cụ không chơi tennis, thì còn được chơi với con cháu nhiều năm nữa. Như thế, ông bảo là có hại hay không? Từ đấy, tôi cũng không chơi tennis nữa".

Tôi bắt đầu thấy có lý, nhưng lại nghĩ, người giàu chơi thể thao chắc là đã lựa chọn cẩn thận, bèn nói với các bạn: "Môn golf có lẽ là an toàn nhất, bọn có tiền mới chơi được, quả này các ông thua rồi nhé!"

Trong bọn, có thằng đã từng chơi golf vỗ vai bảo tôi: "Ông chẳng hiểu gì cả, tôi đã từng chơi golf mà phải bỏ đấy. Môn này nhiều tệ nạn lắm, đặc biệt là cá độ, vì nếu không cá độ thì dễ bị tự kỷ. Hầu hết người chơi golf đều cá độ. Gần đây, có mấy vụ golfer bị bắt vì cá độ, mất luôn cả sự nghiệp ấy chứ. Còn nữa, môn này khó, nên lúc chơi dễ nổi nóng. Có một vị quan chức đánh hỏng một gậy, bực mình cầm cây driver phang caddy ngất xỉu. Hôm sau, vị này bị mất chức luôn. Vả lại, sân golf thường xuyên phải phun thuốc dưỡng cỏ, người chơi mấy tiếng đồng hồ trên sân hít cái chất độc ấy, có khi lại sinh ra ung thư. Ông bảo chơi golf có hại không nào?"

Tôi vẫn chưa chịu thua: "Phải có bộ môn gì an toàn chứ?" Bọn nó bảo: "Chẳng có đâu. Đến tập gym là lành nhất chả thi đấu với ai, thế mà hôm nọ có một ông đang tập, ngất luôn, phải đi cấp cứu. Sau đó, người nhà còn kiện cáo chủ phòng gym loạn cả lên''. Tôi lại cãi: "Bơi chắc không sao đâu nhỉ?" Vì từ trước tới nay, tôi thấy những người bị viêm khớp, thoái hoá đốt sống vẫn bơi được. Vả lại, bơi thì có va chạm với ai đâu mà hại.

Nghe đến bơi, một thằng không biết bơi liền nhiệt tình giảng giải cho tôi: "Bơi có hai vấn đề. Thứ nhất, bể bơi rất bẩn, hàng chục người lúc nhúc tắm chung cái bể bé tí như thế, chắc chắn nhiều vi trùng lắm. Giờ ông lại cãi là bể bơi nào mà chả có lọc nước, đúng không? Nhưng xin thưa với ông, nước chưa kịp vào hệ thống lọc, thì đã vào mũi, mồm, mắt của người bơi rồi. Ai trong lúc bơi mà chả xì mũi với phun nước bọt phì phì, thằng bơi trước xả vào mặt thằng bơi sau, đâu đã kịp lọc. Hơn nữa, thấy người ta bảo là khoảng một nửa số người xuống bể bơi không kịp lên nhà vệ sinh, phải "đi nhẹ" ngay trong bể. Thứ hai, theo thống kê quốc tế, chín mươi phần trăm số người chết đuối là biết bơi. Cho nên, bơi rất nguy hiểm. Tôi bị bố mẹ cấm bơi từ bé đấy, ông ạ!"

Nghe nó nói thế, tôi cảm thấy lý lẽ của mình ngày một đuối, nhưng vẫn cố gắng phản đối yếu ớt: "Gần đây có một môn bóng mới du nhập vào nước ta, đến trẻ con cũng chơi được, chắc môn đó an toàn?"

"Sao lại an toàn, còn nguy hiểm hơn ấy chứ lị!", cả bọn đồng thanh lên tiếng. Một thằng đứng ra kẻ cả: "Ông nghe này! Đúng là gần đây pickleball đổ bộ vào nước ta như một cơn bão. Môn này có đặc điểm là dễ chơi, chẳng cần học cứ cầm vợt ra sân là chơi được. Đặc biệt, chị em rất khoái. Các môn thể thao khác thường khó chơi hoặc rất mất thời gian, nên chị em ít tham gia. Nhưng pickleball thì khác hẳn, phân nửa số hội viên pickleball là nữ. Chị em trước đây không biết chơi môn thể thao nào, thì nay được mặc quần shorts, váy ngắn khoe mông, khoe ngực. Ra sân pickleball thì thấy, không chỉ có người chơi, người tập, mà có thêm một thể loại mới không bộ môn thể thao nào có, đó là "check in", "selfie". Những cô nàng này dành một nửa thời gian trên sân cho chụp ảnh và gần một nửa thời gian còn lại để nói chuyện với mấy chàng vận động viên đang đứng xem mình chụp ảnh. Các anh vì thế cũng tham gia đông đảo, vừa đổ mồ hôi, vừa bổ mắt. Cạnh nhà tôi, có một anh bạn, đang yên đang lành thì theo "trend" đi chơi pickleball. Anh bạn tôi vốn là người tử tế, lấy vợ mười mấy năm chưa có điều tiếng gì. Thế mà, chỉ mấy tháng sau, anh đã cặp với một cô. Cũng chẳng trách anh ta được, môi trường độc hại như thế, "cảm nắng" âu cũng là thường. Cuối cùng, vợ bỏ anh ta, con cái nheo nhóc. Các ông bảo, bộ môn này có phải là nguy hiểm nhất không? Nó ảnh hưởng đến cả hạnh phúc gia đình ấy chứ!''

Tôi nghe nó phân tích như thế, thì ầm ừ bỏ qua môn pickleball, nhưng vẫn còn ấm ức: "Tôi nghĩ đi bộ chẳng sao đâu, xem TV thấy các nước người ta đi bộ đầy đường đấy thôi. Người ta đi bộ để đi làm, đi chơi, đi mua sắm cũng cả chục cây mỗi ngày, mình đi bộ thể dục buổi sáng mấy cây thì nhằm nhò gì?"

Vừa nghe tôi nói, cả bọn xua tay: "Đấy là ở nước ngoài thôi. Chứ ở nước ta, ông đi bộ chỗ nào? Vỉa hè làm gì có, nếu có thì làm chỗ để xe và bán hàng rồi. Đi bộ dưới lòng đường thì vi phạm luật giao thông và dễ bị xe máy đâm vào đít. Lại thêm không khí ô nhiễm nữa, có khi đi bộ còn mắc một đống bệnh về hô hấp ấy chứ."

Tôi chột dạ! Chả là, thời gian gần đây, bọn trẻ con nhà tôi đã lớn, công việc hai vợ chồng ổn định. Nên vừa rồi, vợ gợi ý tôi chơi môn thể thao gì đó cho đỡ buồn, lại nâng cao sức khoẻ. May có các bạn chỉ giáo, nếu không vợ chồng tôi gay go rồi, có khi còn mất mạng hay gia đình ly tán chứ chẳng chơi. Nghĩ đến đây, tôi toát mồ hôi hột. Tôi nhanh chóng tạm biệt các bạn, chuồn về nhà, nói luôn với vợ rằng: "Thể dục thể thao rất, rất... có hại!"

                                                                                HN, 12/11/2024
                                                                                            N.K.H.



X30

X30 là một siêu điệp viên. Gã chưa từng thất bại phi vụ nào. Lần này, gã được phái đến nước láng giềng. Nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản: chụp ...