Tôi và em lớn lên ở một huyện miền biển. Em đẹp từ bé. Lên cấp ba, em là hoa khôi của trường và được các bạn đặt biệt danh "Người đẹp Hồng Kông". Em có nước da trắng, khuôn mặt thanh tú, sống mũi cao và thẳng, lông mày đều và không quá đậm, đôi mắt trong, đặc biệt là cái cằm V-line. Ngày đó, em quá nổi bật giữa lũ con gái của một trường cấp ba huyện. Tôi thầm yêu em, nhưng một thằng trai quê mùa như tôi đâu dám thể hiện tình cảm với em. Hết lớp mười hai, chúng tôi chia tay và không gặp lại nhau cho đến ngày tôi học xong đại học, còn em đã lấy chồng.
Hết cấp ba, em thi đỗ vào trường cao đẳng mẫu giáo, còn tôi theo học báo chí. Tuy ở cùng một thành phố, nhưng chúng tôi không có điều kiện gặp nhau. Lịch học đã bận, hai trường cũng khá xa nhau, lại phải đi làm thêm, nên tôi không có thời gian dành cho mối tình đầu đơn phương đó. Ba năm học cao đẳng là ba năm vẻ đẹp của em rạng ngời nhất. Ba năm đó, hàng chục thằng xếp hàng "xin chết". Em chẳng chọn ai.
Ra trường, em được phân công về một trường mẫu giáo ở trung tâm thành phố. Lương giáo viên mầm non chẳng bao nhiêu, nên em làm thêm một số việc cho phường nơi em ở. Mọi người trong phường và nhà trường đều rất quý em, vì em thông minh, chịu khó và thường xuyên tham gia công tác phong trào, đàn ca sáo nhị môn nào cũng hay. Em gặp chồng em trong lúc luyện tập mấy tiết mục văn nghệ, anh ta chơi ghi ta, còn em hát. Anh ta là dân thành phố chính gốc, mê mẩn em ngay từ cái nhìn đầu tiên. Anh ta tỏ tình, em chấp nhận, em tin vào tình yêu. Em lấy chồng ngay năm đó.
Tôi ra trường sau em một năm. Tình cờ, tôi về công tác ở đài phát thanh ngay gần nhà chồng em. Một lần, trên đường đi làm về, nhìn thấy em đi cùng chồng, tôi tránh không bắt chuyện. Tôi âm thầm dõi theo em. Tôi không gặp em, nhưng vẫn có thể theo dõi hầu hết các hoạt động của em qua facebook. Em là người hướng ngoại, hầu như ngày nào, facebook của em cũng có bài đăng mới. Tôi không cảm thấy cô đơn!
Lấy chồng xong, em nghỉ làm. Chồng em có cửa hàng tạp hoá trong một con phố nhỏ giữa lòng thành phố, em về phụ chồng bán hàng. Sự nghiệp giảng dạy của em vì thế kết thúc sau chưa đầy một năm. Năm sau, em sinh cho chồng em một cô con gái và năm năm sau đó là một thằng cu. Vợ chồng em có cuộc sống hạnh phúc hơn mười năm. Tôi biết vậy, là vì trong mười năm đó, em thường xuyên cập nhật cuộc sống cả gia đình lên facebook. Sau khi có con trai, chồng em không chấp nhận việc buôn bán nhỏ. Anh ta cùng với mấy người bạn sang Lào buôn gỗ. Buôn gỗ kiếm nhiều tiền hơn cửa hàng tạp hoá, nhưng anh ta phải đi suốt. Mỗi chuyến hàng phải đi mất vài tháng và về nhà chỉ mấy tuần, rồi lại đi. Điều gì đến, cũng phải đến, chồng em cặp kè với cô bạn buôn chuyến. Thế là, em chia tay. Facebook của em không có tin gì trong ba tháng.
Một nách hai con, em làm đủ mọi việc. Ngoài bán tạp hoá, em còn bán hàng online, rồi mở quán cà phê cạnh nhà, sau nữa là nhà hàng. Con gái em càng lớn, càng giống em. Từ vóc dáng cho đến tính tính, rồi năng khiếu hát hò, nhảy múa đều hay như mẹ. Thằng cu thì giống bố nó như lột, cho nên năm năm sau khi bỏ chồng, em vẫn chưa quên được anh ta. Em quần quật làm việc và chăm sóc con cái. Đôi lần, tôi và em gặp nhau ở quán cà phê của em, chúng tôi nói chuyện về thời học trò, chuyện trên trời dưới đất, nhưng không ai nói về tình yêu. Có thể em cũng thích tôi, nhưng ngại hoàn cảnh của mình. Em có đôi mắt buồn. Còn tôi, không hiểu sao, chẳng dám ngỏ lời. Tôi vẫn là trai tân.
Khi con chị biết trông thằng em giúp mẹ, là lúc em trưởng thành và trở thành người phụ nữ tự do. Em đã quên hẳn chồng cũ và biết tự chăm sóc bản thân. Em là chủ doanh nghiệp, nhà hàng của em đã phát triển thành chuỗi. Em có thời gian tập thể thao, đi làm đẹp, đàn đúm bạn bè và cả đi phượt nữa. Em gầy và đẹp hơn trước. Cái vẻ đẹp mặn mà và đằm thắm của người đàn bà giữa tuổi ba mươi. Facebook của em hầu như ngày nào cũng có ảnh mới. Đi ăn cũng ảnh, đi chơi pikleball cũng ảnh, đi spa cũng ảnh, đi phượt lại càng nhiều ảnh, thậm chí ngồi một mình cũng có ảnh.
Em lại thèm yêu. Độ tuổi ngoài ba mươi là thời gian đẹp nhất của đời người đàn bà. Con đã lớn, tiền bạc đã có, kinh nghiệm sống cũng nhiều và đương hiên là còn nhiều ham muốn. Thế rồi, em phải lòng một chàng kém em hai tuổi rưỡi. Hai người cùng đội phượt. Trong đội phượt xe máy, chỉ có em và cậu ta chưa có đôi, nên hai người thường xuyên được xếp đi chung. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Em lại lấy chồng.
Chồng mới của em đẹp trai, hào hoa, chiều vợ, nhưng phải cái hay ghen. Cuộc sống của em giờ đây không còn tự do như trước. Em không được đi chơi pickleball, vì trong nhóm đó có hai thằng con trai. Em đi đâu mà có đàn ông đi cùng, đều phải rủ chồng cùng đi hoặc báo cho chồng biết... Cuộc sống của em ngột ngạt. Vài người bạn xa lánh em. Suốt ngày, em chỉ ngồi ở quán cà phê của mình và đăng facebook. Tôi vẫn làm ở đài phát thanh cạnh nhà em. Tuy có nhiều cơ hội chuyển việc, nhưng tôi cứ bám trụ mãi ở đây để được gần em. Một lần, có ông khách nói chuyện lâu với em, chồng em ghen bóng ghen gió, làm ầm lên giữa chỗ đông người. Hôm đó, tôi cũng có mặt. Giọt nước tràn ly. Em ly dị. Em lại tự do.
Tôi và em đã ngoài bốn mươi. Cả hai vẫn ngồi chung một quán cà phê. Chúng tôi đều biết người kia có tình cảm với mình, nhưng không ai mở lời. Em hiểu quá rõ về hôn nhân và tình yêu. Dù cho hôn nhân không phải là kết thúc của tình yêu, nhưng chúng không phải lúc nào cũng song hành. Tình yêu là phản ứng hoá học. Nó được sinh ra bởi một lượng lớn dopamine, serotonin và norepinephrine chạy phọt lên não. Hôn nhân là nghĩa vụ và trách nhiệm theo cam kết của hai người trưởng thành. Tình yêu là vật chất, hôn nhân là ý thức, hai phạm trù hoàn toàn khác nhau. Muốn duy trì tình yêu, cơ thể con người phải có đủ lượng hoá chất cần thiết bơm lên não. Hôn nhân muốn tồn tại phải phụ thuộc vào cách hành xử của hai cá thể, mà hai cá thể này thường không cùng chung một nền giáo dục và đa phần có những thói quen khác biệt. Tình yêu là tự nhiên, còn hôn nhân là thoả hiệp. Nhiều khi em tự hỏi, hôn nhân có phải là sản phẩm lỗi của xã hội loài người chăng? Em sợ lại mắc lỗi thêm lần nữa. Còn tôi chưa từng yêu ai khác, chỉ biết thích mỗi mình em từ ngày đi học. Giờ đây đã luống tuổi, tôi ngại tỏ tình. Tôi đã quen sống một mình và hàng ngày dõi theo em qua facebook. Có lẽ, cứ sống thế này, các hoá chất duy trì tình yêu sẽ luôn chạy trong huyết quản của tôi. Nếu thuận theo lẽ thường, chưa chắc tôi còn ngồi đây ngắm em.
Ngày ngày, chúng tôi vẫn ngồi cùng một quán cà phê và nhìn nhau...
HN,17/11/2024
N.K.H
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét