Thứ Ba, 10 tháng 12, 2024

X30

X30 là một siêu điệp viên. Gã chưa từng thất bại phi vụ nào. Lần này, gã được phái đến nước láng giềng. Nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản: chụp ảnh khu vực nghi có kho vũ khí lớn của địch. Thế mà, chỉ huy của gã cứ kiểm tra đi, kiểm tra lại phương án tình báo. Trước khi gã lên đường, ông ta còn căn dặn: "Dân nước đó cảnh giác lắm! Phải hoà đồng để lấy lòng họ, thì mới khó bị phát hiện. Cẩn thận nhé!"

Ngồi trên máy bay, X30 ôn lại kế hoạch tác chiến. Khu vực nghi có dấu vũ khí của địch nằm trong một thung lũng. Xung quanh toàn núi cao hiểm trở, không ai leo lên được. Ngoài con đường độc đạo chạy thẳng vào đó, chỉ có một ngôi làng ráp ranh và bị ngăn cách với khu quân sự bởi một khu rừng. Theo tài liệu gã thu thập được, có nhiều loài chim di cư bay đến đây vào dịp đầu năm. Gã sẽ đóng giả là chuyên gia của một tổ chức bảo tồn động vật hoang dã quốc tế để tiếp cận khu vực quân sự. Nhưng trước hết, gã phải xin được giấy phép vào rừng chụp ảnh của cơ quan văn hoá nước sở tại. Có người bảo gã rằng, xin các loại giấy phép ở đây phức tạp lắm.

Xuống máy bay, gã thuê một phiên dịch bản địa và đi thẳng đến cơ quan văn hoá. Đại diện cơ quan văn hoá tiếp X30 là một người đàn ông có thái độ nhã nhặn của một công chức lâu năm. Ông ta nhận tập giấy tờ từ tay gã. Sau khi xem xét không chút nghi ngờ, vị công chức này nói: "Hồ sơ xin chụp ảnh chim của ngài đã đầy đủ, chỉ cần chờ cấp phép thôi. Bây giờ, cũng đã gần trưa, mời ngài đi ăn với chúng tôi!" Gã định từ chối, nhưng người phiên dịch bảo gã nên nhận lời, vì tập quán ở đây nó thế. X30 nghĩ cũng phải, mình đang xin cấp phép, không nên làm mếch lòng cơ quan quản lý.

Không chỉ có người nhận hồ sơ ăn trưa cùng gã, mà những mười người. Tiệc rượu bày ra linh đình như tiếp nguyên thủ quốc gia. Ăn xong, mười mấy người đi hát karaoke, rồi xông hơi, mát xa, ăn tối và cuối cùng là quầy bar. Gã không thể từ chối được sự nhiệt tình mời mọc của chủ nhà. Đêm khuya, về tới khách sạn, gã không còn biết gì nữa. Sáng hôm sau, đầu đau như búa bổ, gã và người phiên dịch vẫn cố lê bước tới cơ quan văn hoá. Tới nơi, người tiếp nhận hồ sơ thông báo, đơn xin cấp phép của gã đã được chấp thuận nguyên tắc. Tuy nhiên, cần một vài giấy phép con nữa, mới chính thức được thông qua. Ông ta giải thích: "Nước tôi đang áp dụng chính sách "một cửa". Nghĩa là làm thủ tục chỉ cần đến một nơi, mọi việc còn lại do cơ quan tiếp nhận đầu tiên thu xếp." Gã nghĩ, thủ tục hành chính của nước này văn minh thật! Phải vả vỡ mồm thằng nào nói với mình là "phức tạp" mới được! Ông công chức kia bảo gã, cứ chờ thêm một vài hôm. Rồi, ông ấy lại mời gã đi ăn trưa. Không tiện từ chối và cũng chẳng có việc gì ngoài chờ đợi, nên gã nhận lời. Lại một đội hình khác tiếp X30. Gã thấy lạ, gã chỉ là một chuyên gia nước ngoài xin chụp ảnh chim, sao họ đón tiếp nồng nhiệt thế. Hay bị lộ rồi cũng nên?

Đến sáng ngày thứ ba, gã hỏi thẳng người tiếp nhận hồ sơ: "Thưa ngài, bao giờ tôi mới được cấp phép chụp ảnh chim?" Ông ta trả lời: "Phiền ngài đợi thêm ít bữa. Chúng tôi đã xin được phê duyệt của cơ quan kiểm lâm và biên phòng rồi, chỉ còn bên quản lý giao thông, quản lý người nước ngoài, hội nuôi chim, hội nhiếp ảnh, hiệp hội vệ sinh an toàn thực phẩm... nữa là đủ thôi ạ. Trong khi chờ đợi, chúng tôi xin được thù tiếp ngài như ngày đầu tiên." Gã ngạc nhiên hỏi: "Tôi chỉ là một người bình thường, tại sao các ngài lại đón tiếp tôi chu đáo thế?" Ông kia nhẹ nhàng giải thích: "Thưa ngài! Chả là, cơ quan chúng tôi chưa tiêu hết tiền tiếp khách. Cuối năm rồi, không sử dụng hết, sang năm chúng tôi sẽ bị cắt giảm ngân sách chi tiêu. Quy định của nước tôi, tiếp khách nước ngoài tiêu chuẩn gấp mười lần khách trong nước. Cho nên, ngài chính là ân nhân của cơ quan chúng tôi đấy ạ!". Giờ thì X30 đã hiểu vấn đề, đất nước này thật hiếu khách, có cả chính sách riêng cho khách nước ngoài nữa cơ đấy. Nhưng đúng là họ cảnh giác thật, có mỗi cái giấy phép chụp ảnh chim, mà bao nhiêu cơ quan đoàn thể tham gia phê duyệt. Gã đành phải đợi. Tổng hành dinh liên tục giục giã, vì chiến dịch quân sự sắp bắt đầu. Còn gã, ngày nào cũng được cơ quan văn hoá tận tình tiếp đãi.

Cuối cùng, X30 cũng nhận được giấy phép chụp ảnh chim sau ba tuần chờ đợi. Cơ quan văn hoá trao giấy phép cho gã vào cuối giờ chiều. Thế là, lại có một buổi chiêu đãi hoành tráng nữa được tổ chức để chia tay gã. Sáng sớm hôm sau, gã và người phiên dịch tức tốc lên đường. X30 đến làng lúc chiều muộn. Gã phải vào làng để xin chữ ký của Xã trưởng trước khi vào rừng chụp ảnh chim, giấy phép của gã ghi rõ như thế. Cơ quan văn hoá bảo gã không phải lo lắng gì, nhìn thấy giấy phép là Xã trưởng ký ngay. Quả là, đất nước này có hệ thống hành chính rõ ràng và tỉ mỉ. Gã thầm nghĩ: "Chà, mình sắp hoàn thành nhiệm vụ rồi!"

Đến cổng làng, X30 thấy có mấy người đứng gác. Người phiên dịch bảo gã, họ là dân phòng làng. Gã đưa giấy tờ cho mấy anh dân phòng kiểm tra và đề nghị được gặp Xã trưởng để xin chữ ký. Mấy anh dân phòng thảo luận mười mấy phút. X30 toát mồ hôi, hay bị lộ? Lát sau, một anh - có lẽ là đội trưởng tiến lại chỗ gã: "Thưa ngài! Hôm nay là sinh nhật Già làng chúng tôi. Theo tục lệ bốn ngàn năm nay, hễ sinh nhật Già làng, bất kỳ ai đến đây đều là khách của Già làng. Đã là khách của Già làng thì ngoài dự sinh nhật, không được làm việc gì khác. Phép vua thua lệ làng. Vậy nên, xin mời ngài theo chúng tôi đến dự sinh nhật Già làng trước, rồi chúng tôi sẽ đưa ngài đi gặp Xã trưởng sau." Qua người phiên dịch, gã hiểu rằng, không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nghe lời người dân phòng. Vả lại, chỉ huy của gã đã dặn, phải hoà đồng với dân ở đây, thì công việc mới thuận lợi. Chỉ một buổi sinh nhật, có gì to tát đâu! Gã ngoan ngoãn đi theo anh dân phòng.

Già làng là một ông lão quắc thước, râu tóc bạc phơ. Ông ra tận cửa, niềm nở đón X30 vào nhà, luôn miệng nói: "Khách quý! Khách quý!" Gã được xếp vào ngồi ở vị trí trang trọng gần Già làng và đối diện một người mặc com lê, mà về sau gã mới biết chính là Xã trưởng. Người dân phòng đưa cho Xã trưởng giấy tờ của gã, rồi quay lại cổng làng. Đến giờ vào tiệc, Già làng phát biểu tràng giang đại hải bằng tiếng dân tộc, người phiên dịch không hiểu từ nào. Thế rồi, nhạc nổi lên và mọi người bắt đầu uống. X30 tợp thử một ngụm. Khà! Rượu này được nấu bằng men lá, không nặng lắm, khoảng ba mươi độ. Gã có tửu lượng cực kỳ tốt và được rèn giũa nhiều năm, nên không ngán loại rượu này. Cơ mà, lễ hội ở đây, người ta uống rượu bằng bát, nên lượng cồn vào người cũng khá. Dân làng uống ghê lắm! Liên tục trong mấy tiếng, tất cả uống đều như vắt chanh. Cứ Già làng nâng bát là tất cả "đồng khởi". Tiệc tan, gã được Già làng bố trí ngủ lại ở phòng dành cho khách. Gã say lắm, nên cũng chỉ nhớ láng máng lúc về phòng.

Sáng hôm sau, dù rất mệt, nhưng gã vẫn gắng dậy sớm để đi gặp Xã trưởng. Vừa ra khỏi phòng ngủ, X30 đã thấy Già làng ngồi đợi gã. Lúc ấy, gã mới biết, tiệc rượu tối qua chỉ là màn khởi động. Theo phong tục ở đây, tiệc sinh nhật Già làng kéo dài năm ngày năm đêm liền. Thế là, từ sáng đến đêm, gã lại nốc không biết cơ man nào là rượu. Uống như thế, sức voi cũng không chịu được. Sau năm ngày, gã ốm liệt giường.

Ba ngày sau, nhờ phương thuốc bí truyền của Già làng, X30 khoẻ lại. Gã liền tắm rửa sạch sẽ, chuẩn bị đi gặp Xã trưởng. Nhưng, đời không như là mơ. Hoá ra, hôm đó là ngày đầu tiên của Lễ hội năm mới. Theo tục lệ của làng, những ngày này không ai làm việc, mọi người chỉ tập trung vui chơi giải trí để mong cầu một năm mới may mắn. Mà hoạt động vui chơi giải trí ở vùng này chủ yếu là uống rượu. Lễ hội kéo dài bẩy ngày bẩy đêm. Ngày nào, X30 cũng uống rượu với Xã trưởng, nhưng gã không thể nói chuyện công việc được. Cứ mỗi lần gã ngỏ ý xin chữ ký Xã trưởng, ông ta đều xua tay và nhắc gã, việc đó phải làm ở trụ sở xã mới đúng quy trình. Gã nghĩ cũng phải, đất nước này làm việc thật là quy củ! Gã không còn cách nào khác, ngoài việc chờ cho Lễ hội qua đi. Nhưng cơ mà, hết Lễ hội năm mới, lại đến Hội chọi trâu. Hội này cũng đã có truyền thống mấy trăm năm. Hội kéo dài ba ngày để thi trâu và ba ngày để ăn thịt những con trâu thi trượt. Gã lại phải uống thêm sáu ngày nữa. Uống thì uống, nhưng X30 vẫn nhớ việc lắm. Gã đã dò hỏi, ngày kế tiếp Hội chọi trâu không có lễ hội gì sất. Gã chắc mẩm sẽ gặp được Xã trưởng.

Dậy từ sáng sớm, gã mò sang trụ sở xã. Trên đường đi, gã thấy Xã trưởng đang ngồi ăn sáng ven đường. Xã trưởng vẫy gã: "Vào đây! Chào buổi sáng cái đã!". Người phiên dịch giải thích, vùng này có phong tục "Chào buổi sáng", nghĩa là làm vài ly rượu trong lúc ăn sáng. Gã nghĩ, phải hoà đồng chứ, hơn nữa đang nhờ vả người ta, không vào không xong. Trong mâm lúc đó chỉ có Xã trưởng và một tay cán bộ địa chính xã. Xã trưởng bảo: "Quê tôi có tập tục, uống rượu phải từ bốn người trở lên, ít hơn không được uống. May mà gặp hai ông, nếu không chúng tôi chết khát mất." Gã nghĩ, làng này không chỉ uống rượu giỏi, mà còn có văn hoá uống rượu. Thật đáng nể!

Gã vừa ngồi xuống, Xã trưởng đã nâng ly mời: "Ông là khách quý từ phương xa. Nói về lý, tôi là quan ở đây phải có một bữa rượu tẩy trần đón khách. Song, do lễ hội liên miên, chưa có dịp thu xếp. Tôi xin kính ông ba ly thay cho lời tạ lỗi!" Nhìn thấy cái ly rượu bé tí, X30 vui vẻ nhận lời. Gã thầm nghĩ, ba ly này thì nhằm nhò gì, mấy tuần qua mình toàn uống bằng bát. Nhưng gã nhầm to, rượu lễ hội ba mươi độ, còn rượu ngoài quán xuýt soát sáu mươi độ. Đây là loại rượu nổi tiếng của làng, chuyên dành cho quan chức tiếp khách, được gọi là Tên lửa. Nó ngấm nhanh như tên lửa siêu vượt âm, mới làm xong ba ly, X30 đã cảm thấy rạo rực. Tiếp đến, tay cán bộ địa chính xã cũng chúc gã ba ly. Rồi sau đó, theo tập quán của làng, tất cả "đồng khởi" ba ly nữa. X30 bắt đầu thấy choáng váng, nhưng gã vẫn trụ được. Đột nhiên, có hai người sà vào bàn nhậu, chào Xã trưởng. Ôi thôi! Đó là hai ông Xã phó. Nghe nói Xã trưởng đang ngồi ăn sáng, sợ không đủ bốn người, nên hai ông tức tốc phi đến phục vụ lãnh đạo. Mỗi ông Xã phó lại mời gã ba ly. Tóm lại, sau gần một tiếng đồng hồ, X30 đã nốc khoảng hai mươi ly rượu nặng. Thỉnh thoảng, lại có người ở mấy bàn bên cạnh sang chúc tụng. X30 giỏi rượu thật, nhưng kiểu "xa luân chiến thế này" quả là quá sức chịu đựng của gã. Gã cố ngồi thêm hai tiếng nữa, thì gục hẳn. Mọi người khiêng gã về nhà Già làng. Đến tận tối muộn, gã mới tỉnh.

Đặt chân đến đất nước này hơn tháng trời, X30 vẫn chưa tiếp cận được khu rừng. Chỉ huy của gã sốt ruột lắm! Quân đội đã áp sát biên giới, nhưng không thể tấn công, vì thiếu thông tin tình báo. Gã kiên quyết sang trụ sở xã cho bằng được. Gã đổi chiến thuật, không đi sớm nữa để tránh giờ ăn sáng. X30 đến trụ sở xã lúc mười giờ. Những tưởng được gặp Xã trưởng để xin chữ ký, nhưng không may cho hắn, hôm đó là sinh nhật ông cán bộ văn hoá xã. Các phòng ban trong xã lũ lượt đến phòng làm việc của ông này chúc mừng. X30 đi theo đám người đó, vì thấy thấp thoáng bóng dáng Xã trưởng. Xã trưởng trông thấy gã liền bảo: "Làm mấy ly đã! Hôm nay là sinh nhật lính tôi, ta phải uống mừng. Tôi biết công việc của ông rồi. Đi đâu mà vội, lũ chim vẫn ở đấy, chứ chưa bay đi ngay đâu!" Không còn cách nào khác, gã lại hoà mình vào sinh nhật. Đến trưa, xã tổ chức liên hoan mừng sinh nhật ở quán ăn ngay kế bên trụ sở. Uống xong, mọi người cùng nhau hát karaoke đến chiều tối, rồi ai về nhà nấy.

Hết ngày này, qua ngày khác, thấm thoát đã mấy tháng, X30 vẫn chưa xin được chữ ký Xã trưởng. Nhưng gã đã hoà nhập sâu sắc với cuộc sống của dân làng, đúng như lời chỉ huy dặn trước lúc đi làm nhiệm vụ. Chẳng ai nghi ngờ gã là gián điệp. Gã nghĩ, sao lại có một đất nước và con người tuyệt vời đến thế! Vừa hiếu khách, vừa vui vẻ, lễ hội quanh năm suốt tháng,... chưa từng thấy bất cứ hành động thù địch nào. Quan chức cẩn thận, làm việc đúng quy trình, trọng thị đối tác... Người dân không quan tâm chiến tranh, kinh tế,... họ sống lạc quan yêu đời. Nước thế này là thiên đường mới phải chứ! Nếu các tổ chức quốc tế đến đây đánh giá chỉ số hạnh phúc, nước này cứ gọi là nhất thế giới. X30 cảm thán, gã không muốn đất nước tươi đẹp này lâm vào cảnh chiến tranh. Vả lại, chim di cư cũng đã bay đi hết rồi, muốn chụp ảnh phải chờ đến sang năm cơ. Gã viết báo cáo về tổng hành dinh, mô tả lại quá trình tiếp cận mục tiêu và đề xuất với chỉ huy: "Chúng ta không cần gây hấn với đất nước thân thiện này!"

Sau mấy tháng uống liên tục, mở mắt ra, X30 bắt đầu cảm thấy thèm rượu. Gửi xong báo cáo, gã lập tức rủ Già làng, Xã trưởng và người phiên dịch ra quán thịt chó đầu làng, làm mấy ly cho mát ruột. Gã đã thấm nhuần văn hoá rượu ở đây, phải đủ bốn người mới được uống.

                                                                   HN, 10/12/2024
                                                                            N.K.H.

Thứ Hai, 2 tháng 12, 2024

BẤT KHẢ KHÁNG

Kháng nâng ly rượu lên. Nhớ lời mẹ dặn, hắn định đặt xuống, nhưng lại tặc lưỡi: "Uống nốt hôm nay thôi!"

Kháng sinh ra ở vùng đồng bằng ven biển. Nơi hắn sống là vựa lúa của đất nước, nhà nào cũng thừa gạo để ăn, nên phong trào nấu rượu ở đây cao lắm. Làng của hắn nổi tiếng sản sinh ra nhiều loại rượu ngon, hầu như nhà nào cũng có lò nấu rượu riêng của mình. Trẻ con cũng tham gia nấu rượu, rồi được các ông bố cho nếm rượu từ bé. Hàng năm, dân làng còn tổ chức lễ hội rượu kéo dài cả tháng. Những lúc nông nhàn, người ta uống rượu từ sáng sớm đến tối mịt. Bố Kháng uống rượu khoẻ nhất làng. Lúc sinh thời, mỗi bữa ông phải xơi được cả lít rượu nặng chứ chẳng chơi.

Hậu quả của việc uống rượu, ai mà chả biết. Đàn ông trong làng lũ lượt ra đi khi tuổi còn khá trẻ. Bố Kháng không phải là ngoại lệ. Ông mất khi chưa đến sáu mươi. Thế cũng là thọ so với số rượu ông từng nốc. Có lần, cơ quan tỉnh về thống kê tuổi thọ của dân làng hắn, đàn ông bình quân chỉ sống được năm lăm tuổi mà thôi. Sau giỗ đầu bố Kháng, mẹ gọi hắn đến và bảo: "Con phải đi khỏi làng thôi! Nhớ tránh xa rượu! Nhìn gương bố con ấy, bệnh tật đầy mình, chẳng sống được bao lâu!" Nghe lời mẹ, hắn lên thành phố học đại học và không quay về làng nữa.

Vào đại học, Kháng quyết tâm không uống rượu. Nhưng cái gen bẩm sinh và môi trường sinh viên không cho phép hắn không uống. Ở nội trú, thường xuyên có sinh nhật, rồi lễ nọ lạt kia, nếu không uống rượu thì làm sao hoà nhập cùng anh em bạn bè cơ chứ! Trong khi, Kháng lại làm bí thư chi đoàn từ năm thứ nhất, thì tránh sao được. Hắn học không giỏi lắm, nhưng rất tích cực tham gia các phong trào. Mà đã là phong trào, chắc chắn phải có rượu. Kháng còn là đội trưởng đội bóng đá của trường nữa. Hắn tặc lưỡi: "Thôi, đành phải uống rượu đến hết đại học vậy!"

Ra trường, ông trời run rủi đưa Kháng vào làm việc ở một công ty rượu quốc doanh to nhất thành phố. Hắn đã cố không uống rượu. Đầu tiên, hắn chỉ làm nhân viên văn phòng quèn. Thực ra, về công việc, chân này không phải uống rượu. Thế cơ mà, muốn giao lưu với đồng nghiệp, với cấp trên thì vẫn phải uống. Không uống, làm sao được cấp trên yêu quý, anh em nể phục. Hơn nữa, nội dung các bữa rượu nội bộ công ty lại chủ yếu là nói xấu bọn không có mặt. Có mặt trong bữa rượu thì chả ai nhắc tới, thời lượng chính của cuộc nhậu là dành cho những người vắng mặt. Nào thì thằng nọ không chịu hoà đồng, hay con kia kênh kiệu... Thế là, Kháng hiện nguyên hình là một tay uống rượu thần sầu. Trong các cuộc rượu nội bộ hay tiếp khách, hắn đều tích cực "đỡ" rượu cho các sếp. Với tư chất thông minh, lại hay đọc sách, Kháng có biệt tài "đọc vị bất kỳ ai". Hắn rất nhanh hiểu ý các sếp. Các sếp chưa kịp chìa ly ra, thì hắn đã cầm chai rót; các sếp chưa cần làm dấu, thì hắn đã nhảy bổ ra chúc rượu đối tác rồi... Các sếp quý Kháng lắm!

Dần dần, hắn thăng tiến. Kháng được các sếp bổ nhiệm làm trưởng một phòng marketing, phụ trách toàn bộ thị trường phía Bắc thành phố. Đến lúc này, khả năng uống rượu của Kháng được phát huy tối đa. Kháng "hạ nhục" không biết bao nhiêu thằng giỏi rượu ở cái thành phố này. Không ai không biết đến biệt danh "Kháng Rượu". Hắn thu phục hầu hết các khách hàng bằng rượu. Thậm chí, Kháng vô địch năm năm liền cuộc thi uống rượu thường niên do công ty rượu tổ chức. Về sau, người ta không bao giờ cho hắn tham gia cuộc thi này nữa. Mấy năm sau, Kháng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi vì những cuộc rượu kéo dài. Thế rồi, hắn lấy vợ. Đêm tân hôn, cầm ly rượu trên tay, Kháng nghĩ vợ và đứa con sắp sinh sau này sẽ ra sao, nếu mình bệnh tật. Kháng tặc lưỡi: "Mình sẽ chuyển việc, lúc đó sẽ không uống nữa!"

Một thời gian sau, Kháng nghỉ làm ở công ty rượu. Vợ chồng hắn bán hàng online. Kháng nghĩ, bán hàng online chả tiếp xúc với ai, nên sẽ chẳng có cơ hội uống rượu. Công việc của Kháng thuận lợi, các đơn hàng chạy vù vù. Thời gian này, các sàn thương mại điện tử mọc ra như nấm, cung cấp cơ man những ưu đãi và công cụ hỗ trợ cho những người bán hàng như Kháng. Hàng bán được nhiều, mà Kháng vẫn nhàn, do hắn biết ứng dụng công nghệ vào công việc kinh doanh và vợ hắn rất chi là tháo vát. Có thời gian, lại vốn là thằng thích thể thao, Kháng tham gia hội tennis nơi hắn ở. Sẵn tố chất lãnh đạo, một thời gian sau, hắn làm chủ tịch hội. Ôi thôi! Hội này không chỉ tennis, mà bia rượu cũng thành thần. Kháng quay lại uống rượu. Bao giờ chả thế, đã quay đi mà quay lại, thì chắn chắn "lợi hại hơn xưa". Thế là, ba ngày một tiệc nhỏ, năm ngày một tiệc lớn. Kháng không thể nào dứt ra được. Hắn đang là chủ tịch hội cơ mà, dễ gì từ chối lời mời chân thành của anh em. Kháng uống giỏi, nhưng sức đâu mà chịu được ngân ấy rượu của mọi người chúc tụng. Mà hội này toàn những thằng "giọng bẩn", bọn nó cứ ca ngợi Kháng là uống giỏi nhất thành phố, để rồi hắn cứ tự tay đem rượu đổ vào mồm mình. Kháng bắt đầu cảm thấy "khó chịu" với kiểu sinh hoạt này. Hầu như ngày nào hắn cũng say, mà bết bát hơn hẳn hồi làm ở công ty rượu. Có lần, hắn ngủ luôn ở nhà vệ sinh của quán. Lần khác, Kháng đi lạc, rồi ngủ tại phòng cộng đồng toà nhà bên cạnh. Lần nữa, không lê được về nhà, hắn nằm trong thang máy tối om đến sáng. Ngượng nhất là hôm, Kháng tè ra quần ở chỗ nhậu. Vợ hắn bắt đầu cằn nhằn. Kháng tặc lưỡi: "Mình vẫn phải giữ thương hiệu "Kháng Rượu" chứ! Mình chỉ uống kiểu thế này đến khi chuyển nhà thôi!"

Kháng chuyển nhà thật. Hắn chuyển đến một khu biệt thự xa thành phố. Công việc của hắn không nhất thiết phải ở trung tâm, vả lại hắn cũng không muốn gặp nhiều người. Hắn sợ lại phải uống rượu. Thời kỳ đầu ở chỗ mới, cuộc sống của Kháng bình yên lắm. Hàng ngày, hắn tập thể dục, rồi làm vườn, rồi lại tập thể dục... Con hắn đã đi học nước ngoài. Vợ hắn mải mê kiếm tiền, nên chẳng đoái hoài gì đến hắn. Kháng sinh ra buồn. Hắn vốn là người ưa sinh hoạt tập thể, nhưng mấy tháng thui thủi một mình, hắn buồn! Ngày nào, Kháng cũng buồn. Buồn không lý do, ăn cũng buồn, tập thể dục cũng buồn... Thậm chí, ngồi trong nhà vệ sinh, hắn cũng cảm thấy buồn. Kháng đi khám. Bác sỹ chẩn đoán, hắn bị trầm cảm giai đoạn đầu, chưa nghiêm trọng, nhưng cần tăng cường giao lưu với mọi người xung quanh. Kháng chẳng biết giao lưu với ai. Vợ lo công việc, con ở nước ngoài, chó mèo không nuôi.

Khu nhà Kháng ở ít có bọn tầm tuổi như hắn, nếu có thì cũng đang phải đi làm. Rảnh rỗi hầu hết là các cụ về hưu, toàn là sáu bảy mươi tuổi trở lên. Hắn nghĩ, mình chơi với mấy vị này cho đỡ buồn vậy, chắc các cụ chỉ uống trà thôi. Đầu tiên, Kháng đi tập thể dục cùng các cụ. Lân la làm quen, Kháng hỏi các cụ còn chơi gì nữa, cho hắn tham gia cùng. Các cụ bảo, tập thể dục xong thì chơi cờ; buổi chiều, sẽ có đánh bài. Hắn nghe thế mừng lắm! Chương trình kín cả ngày thì vui rồi, thế mà trước nay hắn không nghĩ ra.

Hôm sau, Kháng mặc đồ thể thao ra vườn hoa gặp các cụ. Các cụ tập thì ít, tán chuyện thì nhiều. Chuyện gì ở trong khu các cụ đều biết tuốt. Từ chuyện quá khứ của ông to bà nhỏ, đến chuyện anh nọ chị kia đang cặp bồ, con cái nghiện ngập..., các cụ đều thông. Một số cụ ngày trước làm nhà nước, một số cụ là bên quân đội nghỉ hưu, có cụ trước đây là chủ doanh nghiệp tư nhân, cầu thủ bóng đá... Nói chung, thành phần đa dạng lắm. Kháng bắt đầu cảm thấy vui vui. Tập xong, các cụ hỏi Kháng: "Chú có tham gia chương trình hai với bọn anh không?" Hắn trả lời: "Em có biết chơi cờ ạ, cả cờ vua lẫn cờ tướng, cái nào em cũng hầu các bác được." Một cụ cười :"Ấy chết, chưa đến lúc đó. Giờ chúng ta phải "good morning" đã." Hoá ra, chương trình "good morning" của các cụ là ăn sáng và uống rượu. Các cụ bảo, mỗi thằng phải làm dăm ba chén mới có "doping" để đánh cờ, không thì chán chết! Kháng nghĩ, các cụ uống thì uống cái gì? Hắn tham gia. Vì nếu không "good morning", các cụ sẽ không cho Kháng chơi cùng. Mà không được chơi cùng các cụ, hắn sẽ sớm bị trầm cảm giai đoạn hai, tai hắn còn vẳng vẳng lời bác sỹ dặn. Kháng tặc lưỡi: "Làm một hai ly với các cụ, thì có sao đâu!"

Không đơn giản như Kháng nghĩ. Không phải một hai ly, mà mỗi cụ làm nửa chai Lúa Mới, rồi mới về đánh cờ. Rượu đó bốn mươi độ, mà là chai sáu lăm cơ đấy. Đồ ăn chẳng bao nhiêu, có mấy miếng móng giò và bát bún, thế mà các cụ uống thùm thụp. Kháng là thằng trẻ nhất hội, chẳng lẽ không theo. Các cụ đều bảo: "Chú uống được bao nhiêu thì uống, đừng theo bọn anh. Uống xong, ta chơi cờ." Hắn nghĩ, phải theo chứ, toàn là ông già, không theo thì nhục. Dù gì, bố hắn cũng là người uống rượu khoẻ nhất làng, giấy rách phải giữ lấy lề. Thế là, Kháng uống. Kháng chơi cờ chỉ tầm tầm các cụ, nên rất hợp. Cả hội chơi cờ ở căn biệt thự năm trăm mét vuông. Cụ chủ nhà có con là một đại gia nổi tiếng. Cụ sống một mình với mấy người giúp việc. Đến tầm mười một giờ sáng, cụ ấy bảo: "Ta ngả lưng tí, lát còn chơi bài." Cả hội tự tìm chỗ ngủ ở trong nhà, riêng Kháng xin phép về. Hắn mới tham gia nên cũng ngại. Trước khi về, các cụ hẹn hắn, một giờ chiều quay lại.

Một giờ chiều, hắn quay lại căn biệt tự hồi sáng. Bước vào cửa, Kháng thấy mâm bát đã bày lên. Hôm nay, cụ chủ nhà gọi lòng lợn, tiết canh về đánh chén. Một cụ nói: "Ăn đến ba giờ thì đánh bài, nhưng nhớ uống "bằng phân"! Đánh bài ăn tiền, thì uống phải sòng phẳng, thằng say thằng không say là không công bằng!" Rồi, các cụ và Kháng, mỗi người cũng làm nửa chai y như lúc sáng. Chơi chắn cạ đến sáu giờ, các cụ bảo: "Đau lưng rồi, ta nghỉ thôi!" Một cụ gợi ý: "Ta ra đầu khu, có quán bia hơi mới mở, làm mấy ly chia tay. Bia chỉ là giải khát thôi mà!" Cả hội ra quán bia. Hoá ra, ngày nào các cụ chả chia tay. Kháng đi theo, vì cũng chẳng ai chờ hắn cả. Cuối cùng, đêm về, hắn lại say.

Từ đó, Kháng hoà mình vào nhịp sinh hoạt của các cụ. Hắn vui hẳn lên, vì đã hết trầm cảm. Hắn cũng không chắc mình hết trầm cảm là do uống rượu hay do đánh cờ, chơi bài với các cụ? Kháng vẫn ghi tâm khắc cốt lời mẹ dặn, nhưng chẳng thể nào làm theo được. Tất cả đều do hoàn cảnh xô đẩy! Cứ mỗi lúc cầm ly lên, hắn lại tặc lưỡi: "Mình đành phải uống, đến khi các cụ đi hết thì dừng vậy!'' Kháng vẫn hy vọng, nếu nghe lời mẹ, hắn sẽ thọ nhất làng!

                                                                 HN, 02/12/2024
                                                                          N.K.H.

X30

X30 là một siêu điệp viên. Gã chưa từng thất bại phi vụ nào. Lần này, gã được phái đến nước láng giềng. Nhiệm vụ tưởng chừng đơn giản: chụp ...